Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 606: Tình Huống Tuyệt Vọng

Ba ngày sau, một kết quả nghiên cứu khác của viện sinh học và viện di truyền học chính thức ra lò.
Bom mây (vũ khí nhiệt áp - Fuel Air Explosive) - thứ biến dị từ màng Dyson, chính thức được nghiên cứu chế tạo thành công.
Bom mây kết hợp một loại dung môi sinh học khác có nguồn gốc từ vi khuẩn Z.
Đây là một loại dung môi bức xạ năng lượng cao, có thể khiến vô số vi sinh vật vũ trụ trong màng Dyson dị biến theo một hướng cùng lúc.
Nếu hoạt động thành công, hiệu suất của điện năng cung ứng và pin sinh học của màng Dyson có thể tăng lên gấp đôi dựa trên cơ sở hiện có.
Theo tính toán chính xác của viện nghiên cứu toán học và Phồn Tinh, nhân loại cần thả 2 tỷ quả bom mây đồng thời bao trùm một lúc.
Chênh lệch thời gian ném bom mây không được vượt quá một giây.
Về lý thuyết, thì nó có thể thực hiện được dưới sự điều khiển chính xác của Phồn Tinh.
Nhưng có một vấn đề mới ở đây.
Dung môi bức xạ năng lượng cao được hợp nhất với gen của vi sinh vật màng Dyson, cùng với thông tin gen của vi khuẩn Z, cực kỳ không ổn định trong thể vi khuẩn Z, và càng không ổn định sau khi tách khỏi thể vi khuẩn Z, hầu như không thể sản xuất hàng loạt.
Viện sinh học đã thử nghiệm nhiều tổ hợp gen khác nhau, cuối cùng cho ra kết luận rằng chỉ có một vật dẫn phù hợp.
Lúc trước, khi Sergey và Lại Văn Minh thiết kế màng Dyson, đã hấp thụ một số thông tin cơ bản của gen người.
Khoảng 15% số gen ở vi sinh vật màng Dyson tương tự như gen của người.
Sau khi tình nguyện viên đầu tiên đứng ra và hy sinh thân mình, viện sinh học đã đưa ra kết quả.
Virus có khả năng tạo ra các dung môi bức xạ năng lượng cao có thể sinh sôi và nảy nở trong cơ thể người.
Loại virus đặc biệt này sinh sản cực nhanh, cực mạnh mẽ, có thể chuyển hóa gần như tất cả các chất dinh dưỡng trong cơ thể người thành các dung môi bức xạ năng lượng cao chỉ trong vòng 2 tiếng, đồng thời, sẽ giết chết người đó.
Năm ngày sau, Trần Phong tự đóng cửa giam mình trong phòng.
Một hình chiếu lập thể lơ lửng ở trước mặt hắn, đó quả bóng bầu dục đại diện cho màng Dyson.
Gần vách quả bóng bầu dục có 2 tỷ chấm đỏ.
Màu đỏ, có nghĩa là tất cả đều bị nhiễm bệnh.
"Mười, chín, tám... ba, hai, một! Tiến lên!"
Gần như đồng thời, 2 tỷ chấm đỏ này áp sát vào tấm màng Dyson, rồi bị cuốn vào một cơn lốc điện tử cực lớn, sau đó bị dập tắt cùng một lúc.
2 tỷ tình nguyện viên, người lớn tuổi nhất 276 tuổi, người trẻ nhất 173 tuổi.
Nhóm tình nguyện viên lão niên này đều nằm trong chuỗi sản xuất, đều tự xưng là mình sống tầm thường, chẳng làm nên trò trống gì, nên muốn đốt cháy giọt sáp cuối cùng của ngọn nến nhân sinh.
Các tình nguyện viên này bao gồm một số trưởng bối trong gia tộc của Trần Phong ở thủ phủ của tỉnh Thục.
Trước khi các trưởng bối dấn thân hy sinh, chỉ nói rằng, bọn họ không thể để cho lãnh tụ phải mất mặt, nhất định phải trở thành tấm gương sáng để người khác học tập, noi theo.
Trong đó cũng bao gồm ít nhất 300 triệu người dân thất lạc thông thường, những người đã rời Lạc Thành từ sớm và không thể đạt được thành quả gì kể từ đó.
Mười phút sau, màng Dyson khởi động lại nguồn điện.
Đổng Sơn rưng rưng nước mắt, hô to: "Màng Dyson đã đột biến thành công!"
Trong số những lão giả đã hy sinh, có cả anh trai của Đổng Sơn, một ông lão đã si ngốc, tư duy lúc thì hỗn độn, lúc thì miễn cưỡng tỉnh táo, hoàn toàn không thể tham gia vào nghiên cứu khoa học được nữa.
Gương mặt của Trần Phong vẫn không chút cảm xúc.
Chỉ là, không ai có thể nhìn thấy, cánh tay của hắn đã nổi đầy gân xanh.
Bất cứ khi nào gặp phải tình huống tuyệt vọng, trong lòng hắn chẳng khác gì một kẻ già nua.
Nếu có thể lựa chọn, hắn thậm chí không muốn đồng ý với đề nghị công bố tin tức của Navilon.
Nhưng không có sự lựa chọn nào khác cả.
Đây là một tình huống tuyệt vọng.
Trong một cuộc chiến thực sự, những lão nhân này chính là một quân đoàn bia đỡ đạn trước nhất.
Bây giờ, họ đã đi trước một bước, hy sinh trên chiến trường.
Đây là cuộc chiến hủy diệt và diệt vong, hơn nữa, nhân loại đã thất bại bảy lần.
Không cần sự nhắc nhở của Trần Phong, mọi người ai cũng biết rằng, phải chiến đấu bằng mọi giá, kể cả phải hy sinh bản thân mình.
. . .
Cuối tháng 6 năm 3020, u Thanh Lam dẫn đầu mấy trăm người tạo thành một nhóm hạng mục khổng lồ, nhằm hoàn thành việc sản xuất thử nghiệm quả bom lỗ đen năng lượng tối đầu tiên.
Kết quả cực kỳ khả quan, nhưng vẫn còn gây tranh cãi ở nhiều khía cạnh khác nhau về việc liệu có nên tiến hành thử nghiệm kích nổ hay không.
Trần Phong chủ trì cuộc họp, không phát biểu và cũng không biểu thị thái độ gì cả, chỉ lắng nghe ý kiến của các đơn vị tham gia, đồng thời kể về trải nghiệm tâm đắc lúc ra quyết định của mình trong trận chiến lần trước, và giao quyền quyết định cho các chuyên gia khác.
Cuộc tranh cãi diễn ra vô cùng kịch liệt.
Tất cả nhân viên từ mọi đơn vị trong cuộc họp đều phân tích và bày tỏ ý kiến một cách sắc sảo.
Có vài ý kiến chính sau:
Thứ nhất, độ khó của việc chế tạo bom lỗ đen lớn hơn rất nhiều so với bom hạt vượt, trong khoảng thời gian từ giờ cho đến khi chiến tranh nổ ra, dự tính chỉ có thể chế tạo chưa tới 10 quả.
Số lượng có hạn, nổ bớt một cái là thiếu 1 cái, nhất định phải để dành.
Ngoài ra, nhân loại còn có một khốn cảnh logic khác.
Không ai biết liệu quả bom lỗ đen có thể mở ra sự phong tỏa của mái vòm Thái Dương hay không.
Nếu quả bom lỗ đen có thể tạo ra một lỗ thủng trên mái vòm Thái Dương trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, thì thực sự có thể cân nhắc đến việc kích nổ nó trước thời hạn, để càng nhiều chiến hạm hỏa chủng và chiến hạm manh nha rời khỏi Thái Dương Hệ sớm hơn.
Nhưng nếu như không thể, việc kích nổ quả bom trước thời hạn tất nhiên sẽ tương đương với việc phơi bày át chủ bài của nhân loại trước mặt kẻ thù.
Kẻ xâm lăng rất có thể sẽ tạm thời thay đổi phương thức chiến lược, khiến hướng đi của cuộc chiến trở nên lạ lẫm và không thể kiểm soát được.
Ví dụ, sau khi kẻ xâm lăng xuất hiện, bọn chúng sẽ trì hoãn thời gian giải phóng rào chắn Thái Dương Hệ, chờ viện binh của chúng đến, tập hợp binh lực rồi mới lập kế hoạch tác chiến sau.
Hoặc, kẻ xâm lăng sẽ không buông bỏ rào chắn, mà sẽ tiếp tục thao túng rào chắn ở cự ly gần, tiếp tục nén Thái Dương Hệ trong vô số năm cho đến khi nó bóp chết nền văn minh của nhân loại bên trong.
Hoặc, sau khi kẻ xâm lăng đến, bọn chúng không nén không gian nữa, mà tiếp tục thả vật chất năng lượng cao vào bên trong Thái Dương Hệ, làm nóng môi trường trong Thái Dương Hệ đến mức không thể chịu nổi, như nồi sắt hầm thịt.
Ba tình huống có thể xảy ra này, đều sẽ khiến công sức của Trần Phong tan biến như bọt biển.
Do đó, không thể tùy tiện thử kích nổ quả bom lỗ đen này được.
Rốt cuộc thì liệu có cơ hội để một phần dân số có thể chạy trốn trước thời hạn hay không?
Câu hỏi này được định sẵn là sẽ trở thành một sự hồi hộp không đầu không cuối và không có câu trả lời.
Tất cả các viện nghiên cứu lớn đều có các nhà nghiên cứu khoa học chuyên ngành để tiến hành phân tích trường kỳ về mái vòm Thái Dương, nhưng cho đến nay, vẫn chưa có thành tựu nào.
Nhân loại vẫn chưa biết gì về cấu trúc của trường lực và nguyên tắc phân hủy vật chất và năng lượng.
Do đó, không thể đưa ra kết luận qua tính toán lý thuyết, mà phải cho kích nổ thực tế mới thấy được hiệu quả.
Nhưng cân nhắc đến những rủi ro tiềm ẩn vô cùng lớn ấy, cuộc họp cuối cùng đã quyết định không thử kích nổ quả bom nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận