Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 611: Càng Hiểu Nhiều, Càng Phiền Muộn

Ngày 26 tháng 10 năm 3020, 6 giờ tối theo giờ Bắc Kinh.
Trần Phong chắp hai tay sau lưng, ánh mắt xuyên qua màn tường trong suốt, lặng lẽ nhìn bầu trời đầy sao phía trước.
Vị trí mà mắt hắn tập trung chính là vị trí của chiến hạm hình cầu mà hắn vô cùng quen thuộc mỗi khi nó xuất hiện.
Từ đây đến đó, có một lớp màng mỏng không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng có thể chặn mọi loại năng lượng, hỏa lực pháo binh, chiến hạm và sự sống.
Không ai biết độ dày lớp màng mỏng này là bao nhiêu, chỉ có thể thông qua thử nghiệm liên tục mới có thể kết luận đại khái rằng độ dày của nó nhỏ hơn đường kính electron.
Lúc này, Trần Phong đang đứng trong khoang chỉ huy của kỳ hạm quân đoàn đập nồi.
Hình thể của kỳ hạm chỉ huy không còn khổng lồ như trước nữa, mà chỉ dài hơn 40m và có hình bầu dục.
Trong không gian vũ trụ, hình thể nhỏ nhắn của kỳ hạm không hề bắt mắt như chiến hạm bông tuyết khổng lồ, trông cứ như một hạt vừng tầm thường nhỏ bé.
Vẻ ngoài của kỳ hạm thoạt nhìn rất vô hại đối với cả người và vật, quả thực nó hầu như không được trang bị bất kỳ vũ khí uy lực lớn nào cả, nhưng hệ thống động lực và hệ thống lá chắn phòng ngự lại là kết tinh của những công nghệ đỉnh cao nhất.
Trên kỳ hạm cũng không có nhiều nhân viên biên chế, chỉ có mười mấy thành viên trong hàng ngũ sĩ quan chỉ huy.
Còn đoàn đội phân tích kỹ thuật và đoàn đội hậu cần thì nằm rải rác giữa các chiến hạm chức năng khác.
Tất cả các chiến hạm đều dựa vào cấu trúc hệ thống thông tin đồng bộ của Phồn Tinh, duy trì liên lạc chặt chẽ.
Với sự hỗ trợ của mạng siêu lượng tử tốc độ cao và ổn định, trung tâm chỉ huy không cần phải cụm lại một chỗ như trong quá khứ nữa.
Ưu điểm của việc điều chỉnh như vậy là có thể bảo vệ được trung tâm chỉ huy, tránh bị biến thành 'rắn mất đầu', và khiến hạm đội nhân loại không dễ bị áp đảo.
Sau khi quan sát một lúc lâu, Trần Phong nói với hai sĩ quan phụ tá mới nhậm chức đang đứng phía sau: "Anh Hổ, Diệp Lộ Minh, tôi cần phải đến kỳ hạm của quân đoàn Thiên Tâm một chuyến."
"Được."
15 phút sau, Trần Phong bước vào phòng chỉ huy của Đường Thiên Tâm: "Có việc gì vậy?"
Đường Thiên Tâm ngồi ở trên ghế, bàn tay nhẹ nhàng đặt ở bụng dưới, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.
Trần Phong sửng sốt một chút, rồi lập tức hiểu ra, ngồi xuống bên cạnh cô nàng, đặt tay mình lên mu bàn tay cô.
"Thật tốt."
Hắn cảm thán.
Đường Thiên Tâm mỉm cười: "Thật kỳ lạ, không biết con bé đang nghĩ gì, mà lần nào cũng vậy."
Trần Phong: "Đợi con bé lớn lên, rồi hỏi là được."
"Hahahaha..."
Đường Thiên thực sự rất vui.
Thật lâu sau, cô nàng mới bình tĩnh trở lại: "Có chút khó."
"Ừm."
Cả hai người tay nắm tay nhìn lên bầu trời đầy sao, mỗi người một suy nghĩ riêng.
Trần Phong ở đây ngây người khoảng nửa tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Cả hai không nói quá nhiều lời anh anh em em.
Kế hoạch tác chiến cũng chẳng có gì để thảo luận, mỗi sĩ quan chỉ huy cấp cao đều phải ghi nhớ kĩ.
Tất nhiên, kế hoạch không thể nào đuổi kịp được những biến hóa, khi cuộc chiến thực sự bắt đầu, vẫn phải tùy thời mà quyết đoán, dựa vào sự tích lũy từ những huấn luyện thông thường.
Trên đường ngồi trên tàu con thoi nhỏ trở về kỳ hạm của mình, Trần Phong vẫn luôn nhìn xuống bàn tay của mình.
Cũng không biết là cảm giác của hắn đã trở nên nhạy bén hơn, hay sức sống của con gái hắn đã trở nên ngoan cường hơn, khi bàn tay của Trần Phong đặt trên bụng của mẹ bé con, các ngón tay của hắn có thể cảm nhận được sự rung động khe khẽ.
Hắn hỏi qua Đường Thiên Tâm, nhưng Đường Thiên Tâm nói rằng cô không hề cảm thấy gì cả, còn cười không biết liệu hắn có phải phát sinh ảo giác hay không, vì vừa mới cấy xong, làm sao có thể có động tĩnh nào được?
Trần Phong cũng không phản bác lại cô nàng.
Có lẽ, đó thực sự là ảo giác.
Dù sao thì hắn cũng đã trải qua cảnh tượng này quá nhiều lần.
Mỗi lần đều cho hắn một chút hi vọng cùng cảm giác vui sướng chờ mong, nhưng cuối cùng đều bị bóp nát một cách tàn nhẫn.
Trần Phong cảm thấy có chút tê dại, như thể muốn chết lặng.
Hắn như ếch ngồi đáy giếng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu ngóng trời cao.
Bên cạnh con ếch này, lại có rất nhiều đồng loại của nó, mọi ếch cùng nhau ngồi xổm trên phiến đá, cùng nhau nhìn lên bầu trời, tưởng tượng bầu trời cao bao nhiêu, cảm nhận cơn gió từ bầu trời thổi qua cơ thể.
Một ngày nọ, con ếch này bị đột biến.
Trên bốn chân của nó mọc ra các giác hút, có thể giúp nó leo lên dọc theo thành giếng bóng nhẵn.
Nó bò ra khỏi giếng.
Sau đó, nó phát hiện mình vẫn còn trong giếng.
Đây là một cái giếng lớn hơn.
Bên cạnh nó lại là một nhóm ếch khác, cái miệng giếng bên dưới lặng lẽ biến mất.
Đàn ếch này vẫn cùng hắn ngẩng đầu nhìn lên trời.
Ngoại trừ việc cái giếng trở nên lớn hơn, thì chẳng có thay đổi nào khác.
Con ếch này lại tiếp tục leo lên leo lên, rồi lại lọt vào một cái giếng sâu khác ...
Trần Phong cảm thấy mình chính là con ếch này.
Rõ ràng thoạt nhìn có vẻ như đã thay đổi rất nhiều, nhưng một số điểm neo ngoan cố cứng đầu vẫn mãi ở đó.
Mỗi một lần đến đây, dù thời đại có biến đổi như thế nào, vẫn luôn có những người giống nhau.
Vị trí và thời gian xuất hiện của mắt kép cũng rất giống nhau.
Đặc điểm của chiến hạm hình cầu.
Còn có một điểm rất quan trọng khác, mà cho tới bây giờ Trần Phong không thể hiểu.
Khi rào chắn kẻ xâm lăng đến, rõ ràng là nhân loại không thể hiểu được công nghệ của thứ này, cũng không thể phân tích bất kỳ thông tin tình báo nào có thể dùng được, nhưng nhân loại lại đột nhiên biết được một điều không thể nào giải thích được.
Kẻ xâm lăng sẽ đến vào một ngày nào đó trong tháng 10 năm 3020.
Trần Phong đã xem xét dữ liệu lịch sử cực kỳ tường tận trong N mốc thời gian, muốn tìm căn cứ xác thực hơn, chẳng hạn như kết quả tính toán của một nhà khoa học nào đó, hoặc ghi chép trong bút ký của Sergey chẳng hạn.
Không có, tất cả đều không có.
Trong vài tuyến thời gian gần đây, chính hắn đã để lại một số gợi ý ám chỉ, có thể coi như một lời cảnh báo cho thế hệ hậu nhân.
Nhưng trong những tuyến thời gian đầu, khi mà hắn không để lại bất kỳ lời nhắn nào, mọi người vẫn biết kết quả này.
Có vẻ như ngay từ khi nó xảy ra, nhiều nhà lãnh đạo đã vô thức biết được vấn đề này vậy.
Mọi thứ trông rất tự nhiên, không hề có một ai cảm thấy rằng nó mâu thuẫn.
Trần Phong suy nghĩ hồi lâu.
Lúc đầu, hắn còn tưởng rằng chính sự điều khiển và thâm nhập của "Thế Ngoại Chi Ca" đã làm lộ ra một số thông tin.
Khả năng này là khá cao.
Nhưng bây giờ, khi nhân loại đã nghiên cứu sâu hơn về "Thế Ngoại Chi Ca", Trần Phong phát hiện ra rằng sự thật không phải như vậy.
"Thế Ngoại Chi Ca" không truyền tải bất kỳ thông tin nào cho nhân loại.
Suy cho cùng, mục tiêu của những kẻ xâm lăng là tiêu diệt nhân loại, tất nhiên sẽ là càng ít bại lộ càng tốt.
Trần Phong lại rơi vào một mối phiền muộn mới.
Càng hiểu nhiều, hắn càng thắc mắc nhiều.
Cuối cùng vẫn không thể hiểu rõ ràng là có chuyện gì xảy ra, cứ như vậy mà ngủ một giấc đầy mệt mỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận