Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 310: Anh Có Lỗi Với Cả Nhân Loại Này

Lâm Bố không thể hiểu được tại sao Trần Phong lại chọn lựa rời đi một cách kiên định như vậy.
"Tại sao anh lại làm thế? Anh là một chiến sĩ ưu tú như thế, anh nắm giữ thiên phú được trời ưu ái như vậy, chẳng lẽ anh không muốn phát triển bản thân, trở nên cường đại hơn nữa sao?"
Để cố gắng hết sức mà giữ người ở lại cho, dù Trần Phong đã từ chối rất rõ ràng, nhưng Lâm Bố vẫn tiếp tục thuyết phục.
Nằm trong lồng ấp, Trần Phong liếc nhìn Lâm Bố, đáp ngắn gọn: "Không, tôi không muốn."
Hắn còn lạ gì với ý định quỷ quái của Lâm Bố chứ?
Muốn vắt kiệt tôi nữa à?
Thức tỉnh đi!
Xưa nay, Lâm Bố luôn là một kẻ mặt đơ, vui buồn chẳng lộ, nhưng anh ta cũng bị sự từ chối dứt khoác của Trần Phong khiến cho vừa lúng túng lại vừa bất lực: "Như thế không được đâu. Người anh em à, ở lại đi, chúng ta cùng nhau huấn luyện, cùng nhau tiến bộ."
Trần Phong cười thầm, anh coi trọng bản thân anh gớm nhỉ.
Cùng nhau tiến bộ?
Không thể nào, thực sự thì cùng anh huấn luyện chẳng tạo nên ý nghĩa gì với tôi cả, mà nó cũng chẳng giúp ích được gì cho anh cả.
Chỉ cần xem video trận chiến của tôi là đủ để anh học từ giờ cho đến lúc chết rồi.
Khoảng cách chênh lệch giữa chúng ta quá lớn, chúng ta chẳng khác gì con voi và con kiến đang vật tay với nhau cả đâu, dù có vật tay 100 lần thì cũng chẳng có ích lợi gì cho cả hai cả.
Thay vì lãng phí thời gian với anh, tại sao tôi không thể vui vẻ dành thời gian cho mẹ của con tôi chứ hả?
Chờ đến khi Trần Phong và Đường Thiên Tâm cùng những người còn sống sót của tiểu đoàn Thiên Tâm leo lên chiến hạm, Lâm Bố thực sự không kìm được, thẹn quá hóa giận mà mắng: "Anh cho rằng tôi thật sự không biết anh có ý định gì hay sao? Anh thích đội trưởng Đường chứ gì! Đây là hành vi "nữ nhi tình trường" đáng xấu hổ!"
Vừa rồi, khi Đường Thiên Tâm "liếc mắt đưa tình" với Trần Phong trong cabin dinh dưỡng, Lâm Bố vẫn luôn có mặt ở đó, mấy câu nói này anh ta vẫn giấu kín trong lòng suốt, nghẹn đến tận bây giờ mới được bộc phát ra ngoài, thật là đã làm khó anh ta mà.
Gương mặt của Đường Thiên Tâm bỗng đỏ lên, dường như muốn giải thích, nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Lâm Bố tức giận nhìn Trần Phong: "Chúng tôi đã tôn anh là anh hùng, mà anh lại làm chuyện này, anh không cảm thấy mình quá vô trách nhiệm sao hả?"
Trần Phong bị anh ta chọc cười: "Tôi vì nhân loại mà hy sinh, anh muốn tôi chịu trách nhiệm như thế nào đây? Các anh... cảm thấy những việc tôi làm còn chưa đủ sao?"
Trần Phong nhìn những đội trưởng khác của căn cứ Kim Tinh.
Không ngờ những người này đều im lặng, ngay cả Đường Thiên Tâm cũng dần dần dao động.
Chuyện này là sao? Trần Phong ngẫm lại tất cả, dần dần hiểu ra.
"Trần Phong, chúng tôi rất ngưỡng mộ dũng khí và thực lực của anh. Chúng tôi không cố ý muốn buộc tội anh, nhưng hiện tại chúng tôi đều đang trong tình trạng khủng hoảng, mọi người nên dốc toàn bộ sức lực để ứng phó! Chúng tôi biết anh đã làm rất tốt, nhưng anh phải làm tốt hơn thế nữa! Đối mặt với mối uy hiếp từ Radium và những kẻ xâm lăng vô danh, mọi người đều phải làm tốt hơn nữa! Bằng không, nhân loại sẽ không có cơ hội chiến thắng!"
"Nếu chúng tôi phải đối mặt với hoàn cảnh giống như anh lúc đó, chúng tôi cũng sẽ không chút do dự mà ngăn phía trước đội trưởng Đường! Hãy nghĩ đến những chiến hữu đã hy sinh của anh! Vì vậy, Trần Phong, hãy nỗ lực đến cực hạn của chính anh! Đừng để họ hy sinh vô ích!"
Lâm Bố lại chỉ vào Đường Thiên Tâm: "Tất cả chúng tôi đều công nhận tài năng chỉ huy của đội trưởng Đường, cũng vô cùng kính trọng những đồng bào trong tiểu đoàn Thiên Tâm, những người đã hy sinh mạng sống của họ vì chính nghĩa. Nhưng không ai có thể phủ nhận rằng, chỉ với số lượng 200 - 300 như lúc này, tiểu đoàn Thiên Tâm không thể xây dựng thành một hệ thống được."
"Anh sẽ phải lãng phí biết bao thời gian để xây dựng lại tiểu đoàn với cô ấy chứ? Bây giờ, nếu anh ở lại căn cứ Kim Tinh, cùng tôi huấn luyện, để vô số chiến sĩ khác quan sát và học hỏi; đây mới là sự an bài tốt nhất đối với nhân loại. Vì thế, quyết định lúc này của anh chính là vừa vô tâm vừa ích kỷ! Anh đang lãng phí tài năng thiên phú của anh! Anh có lỗi với cả nhân loại này!"
Trần Phong nghẹn lời, kinh ngạc trợn mắt, trước sau gì cũng quen biết Lâm Bố nhiều năm như vậy, không ngờ anh ta lại có một dáng vẻ lý lẽ hùng hồn như vậy.
Nếu không phải căn cứ lập luận của Lâm Bố có vấn đề, thì suýt chút nữa hắn đã bị thuyết phục.
Ngay cả Đường Thiên Tân cũng bắt đầu bí xị, giống như thể đang nhịn đau cắt thịt.
Trần Phong nhanh chóng tỏ rõ lập trường của bản thân, cười nói: "Về cơ bản, đạo lý của anh hoàn toàn đúng. Nhưng anh đã phán đoán sai một điểm. Anh còn thiếu hiểu biết chính xác về sự chênh lệch thực lực giữa tôi và anh. Muốn cùng tôi luyện tập ư?"
Nói đến đây, Trần Phong lạnh lùng liếc nhìn Lâm Bố: "Anh không đủ tư cách! Ánh sáng của một hạt gạo mà dám tranh với ánh sáng của mặt trời và mặt trăng? Thực tế chính là, tất cả các chiến sĩ của nhân loại, bao gồm cả anh, chỉ cần thành thành thật thật quan sát những video huấn luyện mà tôi cung cấp lúc trước, đã đủ để các anh sử dụng đến vô tận rồi!"
Đám đông im lặng đến mức chết lặng, mọi người lặng lẽ dò xét vẻ mặt của Lâm Bố.
Vô cùng quỷ dị, chợt xanh chợt đỏ chợt trắng, sắc mặt thay đổi liên tục chỉ trong nhát mắt.
Lâm Bố bùng nổ ngay tại chỗ, tức đến phát điên, xưa nay chỉ có anh ta kinh thường người khác, chứ chưa bao giờ bị người ta khinh thường như lúc này bao giờ.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi: "Anh..."
"Anh cái gì mà anh? À mà này, tất cả những gì các anh nhận được đều chỉ là những đoạn phim được ghi lại ngắt quãng về trận chiến của tôi từ bên ngoài, đúng không? Các anh vẫn chưa trích dẫn được tư liệu từ mũ giáp chiến thuật của tôi phải không?"
Lâm Bố thành thật trả lời: "Đúng vậy, để chống rò rỉ thông tin, mỗi chiếc mũ giáp chiến thuật đều có một khóa mã hóa riêng, và việc bẻ khóa đã không thành công."
Trần Phong lại cười: "Chờ sau khi tôi mở khóa mũ giáp chiến thuật và trích xuất bản video với góc nhìn bậc nhất của mình, các anh xem xong sẽ hiểu. Những gì liên quan đến kế hoạch tương lai của tôi, tôi tự có phán đoán riêng của mình. Bất kỳ ai cũng không thể can thiệp được. Lại còn dám nói tôi ích kỷ? Quả thực, các anh vừa kiêu ngạo, lại vừa ấu trĩ!"
Trần Phong nói xong, ngạo nghễ nhìn sang chỗ khác.
Cả đám người lặng ngắt như tờ.
Cho đến khi cái lồng ấp của hắn sắp bị Đường Thiên Tân ôm lên chiến hạm, Trần Phong mới yếu ớt ném lại một câu: "Lâm Bố, tôi vẫn phải cảm ơn ân cứu mạng của anh. Chờ đến khi tôi bình phục hoàn toàn, tôi sẽ chờ anh đến khiêu chiến với tôi. Đến lúc đó anh cũng sẽ được chứng kiến, tôi và đội trưởng đã dẫn dắt tiểu đoàn Thiên Tâm quay trở lại đỉnh cao như thế nào. "
Khi hai người bước lên chiến hạm, Đường Thiên Tâm đặt lồng ấp vào khoang chỉ huy, ra hiệu cho những người khác rút lui, hai người cứ như vậy mắt đối mắt, mũi đối mũi, mà nhìn nhau.
Chuyện quỷ dị lại xảy ra, bầu không khí xung quanh bỗng chốc rù quến một cách không thể giải thích được.
Lúc Trần Phong "hy sinh", Đường Thiên Tâm lập tức cảm thấy đau đớn, trong lòng như bị một thứ gì đó xé nát.
Loại đau đớn này khác với nỗi bi thương âm thầm có thể đè nén được, mỗi khi nhìn thấy những người đồng đội khác hy sinh, cảm giác ấy cứ như bị rút xương rút gân, tan nát cõi lòng, khó mà kìm nén nổi.
Bây giờ, khi ngồi đối mặt với Trần Phong, một người mình tưởng rằng mình đã mất đi nhưng lại có lại, nhịp tim của cô nàng bỗng nhiên tăng tốc, không thể kiểm soát được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận