Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 167: Bị Cô Lập

Trần Phong cũng không thất vọng, bởi vì trách nhiệm của sự thành công kế tiếp, hắn đã tự gánh lên vai mình.
Lịch sử phảng phất như một bài thơ nối đuôi.
Trần Phong kích thích Chung Lôi sáng tác ra "Thiêu Đốt Bản Thân", bài hát này vượt qua năm trăm năm để ảnh hưởng Sergey.
Mặc dù Sergey cũng bị lừa gạt, để lại một bộ khuếch đại tín hiệu "nối giáo cho giặc", nhưng ông ta cũng để lại quyển nhật ký, vượt qua năm trăm năm mà trợ giúp Trần Phong.
Câu chuyện bắt đầu bởi Trần Phong, kết thúc cũng bởi Trần Phong.
Năm tháng tạo thành một vòng tròn tuyệt vời trên người hắn.
Một lần nữa, Trần Phong lại cảm nhận được sức mạnh của vòng tròn thời gian.
Nó giống như một con xoáy không có điểm kết thúc.
Chỉ cần bản thân hắn bất tử, thì sức mạnh của con xoáy này sẽ càng ngày càng lớn mạnh, không có điểm tối đa, không hề có giới hạn.
Chỉ cần hắn không từ bỏ, thì sẽ có một ngày nhân loại sẽ chiến thắng.
Nhìn vũ trụ bao la bên ngoài, Trần Phong tràn ngập suy nghĩ.
Hắn lại bắt đầu suy tính xem lần này trở về, phải tận dụng một tháng đó để làm những gì.
Nếu như có thể bồi dưỡng thêm vài người như Sergey thì thật tốt, họ có thể giúp hắn giải quyết khó khăn, chia sẻ trách nhiệm cần gánh vác...
Để trong quá trình lặp vòng vô tận giữa tương lai và hiện tại, hắn không còn cảm thấy cô độc nữa.
Mặc dù mọi người chẳng ai quen biết ai, nhưng Trần Phong vẫn sẽ cảm nhận được có những người như thế, cùng giống loài, cùng chung chí hướng, cùng chống đỡ kẻ xâm lăng.
"Phía trước chính là Diêm Vương Tinh! Nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút ở Diêm Vương Tinh, sau đó chúng ta sẽ đến bên rìa của Thái Dương Hệ! Tôi muốn xem rốt cuộc thứ đó là gì!"
Một rào chắn phong tỏa với bán kính 2 năm ánh sáng.
Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ để tim hắn phải đập rộn lên, hô hấp dồn dập.
...
Thông thường, cuộc sống trong vũ trụ rất vô vị nhàm chán, không phân rõ ngày tháng năm.
Có điều, bởi vì mọi người bên trong chiến hạm Tinh Không đều đã xác định được mục đích rõ ràng, trong lòng vẫn không ngừng đếm ngược đến ngày 27 tháng 10 năm Công Nguyên 3020, cho nên những ngày tháng này cũng không quá khó chịu đựng.
Mọi người chỉ hận thời gian trôi qua quá nhanh, cứ qua thêm một ngày là lại ít đi một ngày.
Lúc trước, phái lưu vong quyết định chạy nước rút, dán mắt vào cái ngày mà vết đen Mặt Trời bộc phát đó, chỉ cần cơ hội đến, phái lưu vong bọn họ sẽ đập nồi dìm thuyền quyết đánh đến cùng, không thành công thì cũng thành nhân.
Nhưng bây giờ, Trần Phong lại cưỡng ép phái lưu vong lùi thời gian "đập nồi dìm thuyền" đến tận một tháng, đến tận khoảnh khắc cuối cùng, cũng chính là ngày 27 tháng 10, thay đổi toàn bộ tâm thái của 3 vạn người phái lưu vong, khiến bọn họ có chút lo được lo mất.
Ngày 21 tháng 9 năm 3020.
Chiến hạm Tinh Không dần dần tiến lại gần nơi đặt dấu chân cuối của nhân loại bấy giờ.
Trần Phong đứng trong buồng chỉ huy, ánh mắt xuyên qua nóc hầm trong suốt nhìn vào vũ trụ bao la.
Hắn ngắm nhìn hồi lâu, nhưng không thu hoạch được gì.
Theo lý thuyết, khoảng cách giữa chiến hạm và rào chắn hẳn là đã đủ gần, bằng mắt thường đã có thể nhìn thấy chút gì đó.
Nhưng trong vũ trụ hư vô, lại phảng phất chẳng có thứ gì cả.
Hắn rất muốn tìm một người đến để tham khảo ý kiến một chút, hỏi đáp chút gì đó, nhưng thật không khéo, Đường Thiên Tâm và u Thanh Lam đều không có bên cạnh, các cô ấy đang chủ trì thí nghiệm trong phòng thí nghiệm ở trung tâm chiến hạm.
Nếu hỏi phái lưu vong thì rất dễ bại lộ rằng hắn là kẻ không biết gì, lung lay uy nghiêm của hắn. Cho nên, Trần Phong chẳng có ai có thể hỏi.
Sau đó Trần Phong quay đầu, yêu cầu đội hậu cần điều tra các hạng mục tham số, dự định phân tích tính sai biệt dựa trên những dữ liệu này.
Quả đúng là có thể nhìn ra được một chút đầu mối.
Mỗi thời khắc trong nền vũ trụ đều sẽ có vô số bức xạ đến từ phương xa và chạm đến Thái Dương Hệ.
Bản chất của bức xạ nền vũ trụ là bức xạ vi sóng, xuất phát từ những hoạt động kịch liệt của thiên thể, thậm chí là của vũ trụ.
Bức xạ vi sóng mang theo một lượng lớn thông tin.
Ban đầu, nhân loại có thể thông qua phân tích bức xạ vi sóng mà dò xét được 'một mảng nhỏ trong tảng băng chìm' về bản chất của vũ trụ.
Thông thường, sự thay đổi của bức xạ nền vũ trụ chỉ nằm trong một phạm vi cực nhỏ, là bức xạ đẳng hướng và đồng nhất, phân bố như phổ phát xạ của vật đen, có nhiệt độ khoảng 2725K.
Nhưng con số này đã đột biến nhẹ vào 500 năm trước, đã suy yếu bớt.
Mới đầu, mọi người cho rằng điều này có nghĩa là năng lượng vũ trụ đang yếu dần, vừa vặn tới một điểm giới hạn nào đó.
Cho đến năm 2501, chiếc phi thuyền không người lái thứ 327 được phóng ra bên ngoài Thái Dương Hệ vô cớ mất tích. Trong suốt 10 năm sau đó, vô số phi thuyền được phóng ra ngoài rìa trường hấp dẫn của Thái Dương Hệ vẫn luôn mất tích vô cớ, rốt cục các nhà khoa học mới hiểu được tình huống.
Vũ trụ không thay đổi.
Thứ thay đổi chính là Thái Dương Hệ.
Thái Dương Hệ bị bao phủ bởi một tầng màng mỏng dường như không nhìn thấy, nhưng nó vẫn luôn tồn tại sừng sững, bởi vì thế, bức xạ nền vũ trụ mà Thái Dương Hệ nhận được mới bị suy yếu đi một chút.
Lại trải qua thêm rất nhiều lần phóng phi thuyền không người lái và chiến hạm Tinh Không khảo sát, cuối cùng, các nhà khoa học tính toán ra được hình thái và kích thước của rào chắn.
Giống như một viên thuốc bọc đường khổng lồ, Thái Dương Hệ chính là phần lõi thuốc phía trong.
"Bắn một quả hỏa tiễn phân hạch neutron, để tôi xem tình huống một chút." Trần Phong phân phó.
Ba tiếng sau.
Từng tầng dữ liệu thiết lập thành mô hình kính viễn vọng lập thể.
Trần Phong có thể nhìn thấy hình ảnh khi quả hỏa tiễn phân hạch neutron bắn trúng màn chắn.
Không hề phát sinh nổ mạnh như hắn dự đoán.
Quả hỏa tiễn cứ yên lặng bay trong không gian, sau đó biến mất.
Loại biến mất này là đột ngột phát sinh, không có bất cứ dấu hiệu nào.
Giống như quét mặt cắt, đầu kia không thể thấy được.
Ngay sau đó, bên ngoài rào chắn vô hình xuất hiện một ít dữ liệu biến hóa.
Thông qua số liệu mô phỏng, nó tạo thành một đám sương mù, rồi nhanh chóng tản ra.
Nhân viên kỹ thuật chỉ vào đám sương mù đang tản ra, nói: "Tình huống này giống với vô số lần thử nghiệm trước đây của chúng tôi. Quả hỏa tiễn phân hạch neutron sẽ lặng lẽ bị phân hủy thành các hạt cơ bản, sau đó khuếch tán trong vũ trụ cho đến khi dường như biến mất không còn gì."
Trần Phong thử lật ngược hình ảnh một góc 90 độ, để hình ảnh nằm song song với rào chắn.
Hắn chỉ trên hình ảnh và hỏi: "Mặt bên này là vật chất mà hỏa tiễn phân hạch neutron bị phân giải tạo thành, nhưng mặt này lại rỗng tuếch, có nghĩa là lớp rào chắn này là một chiều, vật chất chỉ có thể bị phân giải sau đó thoát ra ngoài, chứ không thể đi vào?"
Nhân viên kỹ thuật gật đầu, "Đúng, chính vì thế, theo một ý nghĩa nào đó, Thái Dương Hệ chúng ta đã bị rào chắn này phong tỏa, biến thành một hòn đảo bị cô lập trong vũ trụ."
Trần Phong lầm bầm lầu bầu: "Sự tồn tại của rào chắn rất phi tự nhiên, hẳn là thủ đoạn của kẻ xâm lăng hòng phong tỏa chúng ta."
"Dĩ nhiên, đây là nhận thức chung của tất cả nhà khoa học mà."
"Trước cứ như vậy đã, tiếp theo cứ từng bước lại gần nó, nhưng nhớ kĩ, đừng tiếp xúc trực tiếp với nó, tăng cường giám sát các hạng mục số liệu, chuẩn bị chiến đấu sau khi vết đen Mặt Trời bùng phát 6 ngày, tranh thủ thu thập được càng nhiều tin tức càng tốt. Mục tiêu cuối cùng của chúng ta, là hiểu rõ cơ chế phân giải vật chất của tầng rào chắn này. Đúng rồi, rốt cuộc các hạt cơ bản bị phân giải đó là cái gì?"
Mấy tên nhân viên kỹ thuật đồng loạt lắc đầu.
"Không biết, chỉ có thể chắc chắn rằng thứ này nhỏ hơn hạt Quark từ hai cấp trở lên, hoàn toàn vượt quá trình độ khoa học kỹ thuật của chúng ta."
"Vậy thì cứ làm hết sức mình vậy, nghe theo thiên mệnh đi."
Trần Phong rời khỏi buồng chỉ huy, trở lại khoang y tế.
Hệ thống truyền tin cá nhân của hắn vừa nhận được một tin, do cái "người" đang "ngủ say" Lâm Bố gửi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận