Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 584: Mục Đích Của u Thanh Lam

Lúc này Trần Phong và u Thanh Lam đang quan sát lẫn nhau.
Trần Phong cũng không nhớ được mình đã gặp u Thanh Lam bao nhiêu lần, nhưng trước đây hắn không hề phát hiện được nét nào của mập mạp trên mặt u Thanh Lam.
Bây giờ Trần Phong nghiêm túc nhìn, tìm ra điểm giống nhau.
Ngoài mắt, mũi, miệng đáng yêu giống Tống Tư Vũ, cô nàng thực sự có khuôn mặt tròn vo kawaii giống mập mạp như đúc.
E hèmmm...
Quên đi, hiện tại mập mạp chính là người chết 1000 năm trước, người chết là lớn nhất, nên tôn trọng một chút, không nên chửi bậy anh ta.
Rõ ràng khuôn mặt gần như giống nhau, nhưng khi kết hợp với mắt mũi miệng khác, nó lại mang đến một cảm nhận hoàn toàn khác biệt.
Không thể không thừa nhận sự huyền bí của tạo hóa gen, thiên nhiên thực sự tràn đầy quyền năng.
"Anh chính là Trần Phong?"
u Thanh Lam tiến lên một bước và nheo mắt.
Trần Phong gật đầu: "Đúng vậy, ủy viên u Thanh Lam, cô hẳn là nên biết tôi nhỉ?"
u Thanh Lam: "Tất nhiên rồi, đừng gọi tôi là ủy viên, như thế rất xa lạ, anh có thể gọi thẳng tên tôi. Tôi chỉ hơi tò mò, trông anh lúc bình thường cũng chẳng soái mấy, kém xa những gì anh thể hiện trong video chiến đấu, khí chất cũng kém xa nhà hiền triết Trần Phong. Làm thế nào mà anh lại khiến Thiên Tâm yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên được chứ?"
Trần Phong: "..."
Tôi cũng chỉ mới biết từ miệng của cô rằng cô ấy thực sự đã yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên đấy.
Tôi có thể nói cho cô biết đây là sợi dây ràng buộc được không?
Có nên cho cô tìm hiểu một chút về tình yêu vượt thời gian và không gian không nhỉ?
Bình tĩnh lại một chút, Trần Phong quyết định đổi chủ đề: "Đừng đứng ở cửa nói chuyện, vào nhà ngồi đi, có chuyện gì thì từ từ nói."
Ba người vừa ngồi xuống phòng khách, người máy thông minh đang lần lượt chuẩn bị nước trái cây và trà cho u Thanh Lam và Vương Hoa Khâu, trong khi Trần Phong tự mình lấy.
Không ngờ u Thanh Lam không hề từ bỏ hy vọng: "Tôi vẫn nghĩ không ra, thực sự nghĩ không thông."
"Không nghĩ ra cái gì?"
"Tôi không thể hiểu làm thế nào mà một người phụ nữ kén chọn như vậy sẽ chọn anh ngay khi vừa gặp nhau. Chẳng lẽ gen của anh có gì đặc biệt à?"
Trần Phong: "Uầy..."
u Thanh Lam: "Hình như gen của chúng ta chưa thử phối đôi nhỉ, không thì hôm nào thử một chút xem sao? Nghe nói anh thích kiểu truyền thống, mặc dù tôi chưa từng thử qua bao giờ, nhưng với thái độ sống có trách nhiệm với khoa học, tôi không ngại thử cùng anh một lần đâu."
Phốc!
Trà trong miệng Trần Phong phun ra thành một dải cầu vồng.
Hắn vô cùng kinh hãi.
Cô muốn hại chết tôi à?
"Xin lỗi, từ chối xấu xí."
u Thanh Lam: "Anh... Anh bị mù à? Tôi xấu chỗ nào? Tôi đã thực hiện một luận chứng về chỉ số thẩm mỹ, tôi đáp ứng được 95% gu thẩm mỹ của mọi người đấy. Tại sao tới lượt anh lại thành từ chối xấu xí rồi hả?"
Trần Phong kiên quyết lắc đầu: "Thực xin lỗi, tôi chính là nằm trong 5% còn lại."
u Thanh Lam: "Anh... Sao anh lại đáng ghét như thế hả? Tôi đây liều mạng với anh!"
Hai người ầm ĩ hồi lâu, thẳng cho đến khi Vương Hoa Khâu liều mạng kéo cái thân già mới có thể khiến bọn họ yên tĩnh ra được.
"Chó cắn Lã Động Tân, không biết coi trọng lòng tốt. Tôi giúp anh như thế mà anh còn dám chê tôi xấu xí."
u Thanh Lam tức giận bùng nổ phổi và liên tục lẩm bẩm.
Phải mất một lúc lâu cô mới bình tĩnh lại: "Cầm lấy, bản luận chứng thành quả của anh, còn có cả giấy chứng nhận giải thưởng danh dự trọn đời nghiên cứu vũ khí của anh. Đây là giấy chứng nhận cố vấn đặc biệt của anh từ viện khoa học quân sự, khi cầm chứng nhận này thì tương đương với có trong tay bằng tiến sĩ."
u Thanh Lam ném một đống đồ cho Trần Phong.
Trần Phong vui vẻ nhận nó.
Hắn có thể đạt được những chỗ tốt này, đó là chuyện đương nhiên.
Vương Hoa Khâu không dám đoạt công lao, còn viết tên của Trần Phong vào vị trí người phụ trách hàng đầu trong báo cáo cuối cùng của mình.
Không có sự công bằng tuyệt đối trong nghiên cứu khoa học, bình thường đều là lấy kết quả để đánh giá.
Thành quả của một người trong một hạng mục nào đó, không hề liên quan gì đến khoảng thời gian mà người đó đã tham gia vào dự án, chỉ nhìn độ cống hiến ở cuối cùng mà thôi.
Với việc thông qua luận chứng và chế tạo thành công quả bom hạt đầu tiên, Trần Phong đã giải quyết được một vấn đề lớn đã quấy nhiễu trong nhân loại suốt hơn 150 năm.
Tất cả mọi người đều biết "Thế Ngoại Chi Ca" có điểm kỳ quặc, dưới sự giao thoa của bài hát này, những thay đổi tinh vi xảy ra đối với những người tham gia thí nghiệm không thể là vô nghĩa.
Để hiểu được đạo lý đơn giản này, ngoài các hướng nghiên cứu do Vương Hoa Khâu chủ trương, hàng triệu nhà nghiên cứu thuộc hàng chục hướng nghiên cứu khác nhau đã làm việc chăm chỉ trong hơn 100 năm, nhưng họ đều tốn công vô ích.
Giờ đây, Trần Phong - vị lãnh tụ như ngôi sao đang lên trong lĩnh vực quân sự, đã sử dụng trí tuệ vũ trụ của mình, dễ dàng xuyên thủng lớp giấy cửa sổ mà mọi người đều biết là giấu ở đâu đó, nhưng lại không thể tìm ra chỗ đột phá.
Địa vị của Trần Phong trong lĩnh vực khoa học quân sự giống như một tên lửa vút bay lên trên trời.
Bây giờ, dưới sự lót đường của thành quả nghiên cứu về bom hạt vượt, trí tuệ vũ trụ của hắn hợp lý hay phi lý thì cũng không thành vấn đề nữa.
"Trần Phong, ngoài hạng mục này ra. Tôi cũng muốn biết liệu trí tuệ của vũ trụ có cho anh thêm lời nhắc nhở nào khác nữa hay không? Nếu có, tôi hy vọng anh chia sẻ tất cả. Chúng tôi chắc chắn sẽ dùng thái độ nghiêm túc 100% và nghiệm chứng từng cái một."
Lợi ích cũng đã bày ra, u Thanh Lam ngả bài.
Đây là mục đích thực sự của khi cô đến đây.
Trần Phong dang hai tay, khẽ liếc nhìn ra ngoài cửa phòng khách rồi cười đầy ẩn ý.
Trần Phong ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Điều này chẳng phải hơi sai sai sao? Tôi chỉ là một học sinh trung học cặn bã, có thể làm một thứ gì đó liên quan đến hạt vượt là đã cảm ơn trời đất lắm rồi. Sao có thể còn thêm thứ gì khác nữa chứ? Cho dù có, thì với cái trình độ mèo 3 chân của tôi, sao có thể không biết xấu hổ mà lãng phí nguồn lực xã hội được chứ."
Khóe miệng u Thanh Lam giật giật: "Trần Phong, anh đừng đùa nữa. Đừng keo kiệt như vậy, rộng lượng chút đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận