Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 560: Kế Hoạch Chiến Thần

Khi Trần Phong đang đọc "Phong Lôi", Đường Thiên Tâm cũng đang đọc cuốn sách này ở căn cứ Đại Tuyết Sơn cách đó mấy nghìn km.
Thời điểm mà hai người đặt quyển sách xuống chính là không hẹn mà cùng một lúc.
Trần Phong ở đây bùi ngùi mãi không thôi, thì bên kia, Đường Thiên Tâm vừa nhìn hai mắt đỏ hoe của Trần Phong qua màn hình chiếu, vừa nhấm nuốt nội dung trong lòng.
Hắn quả nhiên là một người rất truyền thống.
Hắn cũng rất phức tạp, hắn có ý chí chiến đấu khủng khiếp, có thể chiến đấu đến giọt máu cuối cùng trong một trận chiến mô phỏng, nhưng hắn cũng sẽ đỏ hoe mắt vì một câu chuyện xưa.
Đường Thiên Tâm hơi bối rối, dùng ngón tay vuốt lại mái tóc dài của mình.
Ý chí của hắn có phải xuất phát từ thứ tình cảm “mong manh dễ xúc động” này không?
Nếu một người rơi nước mắt vì cái chết của mình trong chiến tranh, thì rốt cuộc điều này là tốt hay xấu?
Mình có nên từ bỏ ý thức trách nhiệm của mình đối với nền văn minh, buông bỏ sứ mệnh của mình để chết vì hắn không?
Liệu hắn có buông bỏ tinh thần trách nhiệm và chết vì mình không?
Là tốt hay xấu?
Đây chính là tình yêu ư?
Tướng quân vẫn chưa hiểu rõ về khái niệm tình yêu của 1000 năm trước, nhưng trong lòng lại tràn ngập một thứ cảm xúc không tên.
Không biết vì sao, nhưng lại có chút hâm mộ.
Nếu hắn và mình đều được sinh ra từ 1000 năm trước, không có áp lực của chiến tranh, vậy thì tốt biết bao nhiêu?
Có lẽ cuộc đời của chúng ta có thể bình thường và cảm động như câu chuyện xưa đã viết.
Đường Thiên Tâm bắt đầu nghĩ đến cảnh khi mình cần phải lựa chọn.
Một bên là bỏ mặc Trần Phong sắp chết, bên còn lại chính là sẽ thua trận then chốt nếu cứu hắn.
Đường Thiên Tâm suy nghĩ hồi lâu, trong lòng có một ý tưởng khiến cô nàng cảm thấy cực kỳ khó tin.
Cô nàng chọn cái thứ ba, cô chết, hắn sống, và thắng trận.
Đó quả thực là một sự thôi thúc khiến người ta buông xuôi mọi thứ.
Có hơi đáng sợ.
Thục đô bên này, sau khi đặt quyển sách xuống, Trần Phong nghe ngóng nội dung đang bàn tán của những người xung quanh.
"Giải thích chi tiết về các chiến lược đối phó của chủng tộc nguyên tử và bào tử trong 10 nền văn minh xâm lược có nhiều khả năng xuất hiện nhất..."
"Sức mạnh tổng hợp của chiến sĩ Ngân Hà và chiến hạm đột kích cỡ nhỏ..."
"5 phẩm chất cơ bản mà một hạm trưởng tốt cần phải có..."
Lại nữa.
Thái dương của Trần Phong có chút sưng lên.
Hắn đứng dậy rời đi, đi được hai bước thì thấy một băng chuyền quảng cáo mới trên một bảng quảng cáo ở khu thương mại.
Nội dung bên trong đã thay đổi từ một bộ trang bị y tế dân dụng mới tinh thành một bộ phim khoa học viễn tưởng, kể về câu chuyện của 1 triệu năm sau, khi nhân loại lan rộng khắp Ngân Hà, họ bắt đầu thử đi ra ngoài và đối phó với một số nền văn minh cấp 4 và cấp 5.
Trần Phong tiếp tục bước đi, băng qua đám đông một cách vu vơ chẳng có mục đích.
Trong lúc hắn vô tình lại gần, một đứa trẻ đang học toán đột nhiên hỏi cha mình: "Cha ơi, cuộc chiến văn minh trong vũ trụ có phải một khi bắt đầu là sẽ không thể nào dừng lại nữa không ạ? Nhất định phải tiêu diệt hoàn toàn một trong hai hay sao ạ?"
Người cha trả lời:
"Theo nghiên cứu của các học giả, nếu 2 nền văn minh trong chiến tranh kết thúc có thể tiếp xúc với nhau, thì ngay từ đầu, chiến tranh sẽ không nổ ra.
Một khi chiến tranh nổ ra, điều đó cho thấy một trong các bên có lý do để tiêu diệt bên kia. Và bên nổ ra cuộc chiến thường mạnh hơn và có lợi thế tuyệt đối. Vì vậy, chiến tranh sẽ không kết thúc cho đến khi một bên bị tiêu diệt hoàn toàn, hoặc có lẽ là chế độ nô lệ vĩnh cửu.
Vi khuẩn S và vi khuẩn Z đã nói với chúng ta rằng bên kia không có ý định nô dịch chúng ta. Thậm chí, chúng ta còn không có cơ hội sống sót khi làm nô lệ, vì vậy chúng ta chỉ có một cách duy nhất, đó là buộc phải chiến tranh."
Đứa trẻ: "Nhưng chúng ta yếu hơn kẻ xâm lăng mà? Chẳng phải chúng ta nhất định sẽ thua sao?"
Cha: "Có yếu thì cũng phải chiến đấu. Có thua cũng phải chiến đấu. Mục tiêu cao nhất trong mỗi cuộc chiến là chiến thắng, nhưng mục tiêu thấp nhất chính là đừng chết trong im lặng. Miễn là chúng ta có thể đạt được mục tiêu thấp nhất là được."
Đứa trẻ gật đầu, "Vâng."
Trần Phong: "..."
Cuộc đối thoại giữa hai cha con thực sự được thiết kế vô cùng tự nhiên, vô cùng khéo léo.
Nếu không biết trước đây chỉ là sắp xếp, thì hắn đã gần như tin vào điều đó.
Kế hoạch chiến thần thực sự vô cùng chuyên nghiệp, tại hạ thua rồi.
"Phồn Tinh, có thể thay đổi cách khác không hả? Cô không thấy chuyện này sẽ gây ảnh hưởng đến người khác à?"
Phồn Tinh nhanh chóng trả lời: "Không thể, sự khó chịu hiện tại của anh bây giờ thực ra cũng là một phần của kế hoạch chiến thần. Chỉ là người thực hiện kế hoạch đã thay đổi từ người khác thành chính anh mà thôi."
Trong lúc này, có quỷ cũng là một sự sắp xếp, Trần Phong quay đầu bỏ chạy.
Vào buổi tối, hắn xuất hiện ở nhà hát lớn Thục đô.
Tối nay ở nhà hát lớn Thục đô sẽ có một buổi biểu diễn nghệ thuật.
Người biểu diễn là lãnh đạo nghệ thuật sáng tạo Vu Mộng Anh.
Hắn biết điều này nhờ buổi trưa xem chương trình, hắn biết rằng lần này Vu Mộng Anh sẽ biểu diễn một nội dung hoàn toàn khác.
Kế hoạch chiến thần đen đủi này quả thực quá nhàm chán.
Lượng khán giả trực tiếp của chương trình này sẽ lên tới 2 triệu người, danh sách chương trình cũng đã chốt, chắc có lẽ tạm thời sẽ không có thay đổi gì đâu, nhỉ?
Vu Mộng Anh giả định một tình huống trong câu chuyện xưa này.
Nếu vào đầu thế kỷ 30, nhân loại có thể có được một số phương tiện để đưa người trên Trái Đất ra khỏi rào chắn Thái Dương Hệ với tốc độ 100.000 người mỗi năm.
Vậy thì, những người đã trốn thoát thành công này phải làm thế nào để sinh tồn trong Ngân Hà, tích lũy sức mạnh và tiếp tục duy trì nòi giống.
Cô ấy đã tìm hiểu vấn đề này.
Màn trình diễn lần này không có sự khác biệt lớn so với lần trước, vẫn sử dụng công nghệ mới để diễn giải một số chuyện xưa, nhưng hướng đi của câu chuyện rất khác so với khuôn mẫu tuyệt vọng mà những quân nhân từng xem, không quá bi quan, mà là hình thức khoảng trắng hồi hộp (Art of Omission).
Vu Mộng Anh vô tình đưa nhiều người vào Lạc Thành.
Nghệ thuật xuất phát từ cuộc sống, trên cuộc sống, nhưng nó cũng phải thỏa hiệp với cuộc sống.
Nhưng kỳ thực... Trần Phong biết hướng đi cuối cùng của câu chuyện khoảng trắng của cô.
Cái kết mà cô không đưa ra kia, thực ra vẫn là một bi kịch, nhưng nó được che giấu bởi khoảng trắng.
Nếu những kẻ xâm lăng có thể đến Thái Dương Hệ qua một không gian xa xôi trong 500 năm, mà chiến hạm hình cầu có tuổi thọ 500.000 năm, thì những kẻ xâm lăng sẽ không ngại sử dụng 50.000 năm nữa, thậm chí là 500.000 năm nữa để truy sát nhân loại trên khắp Ngân Hà.
Ngoài ra, kẻ mắt kép sẽ không cho phép một nền văn minh đe dọa đến chúng mà có thể phát triển trong Ngân Hà.
Loại thâu tóm và đàn áp này không bao giờ ngừng lại.
Vì vậy, đại khái là nhân loại không thể tìm thấy chỗ dựa cho mình.
Cho dù giả định rằng có thể trốn thoát trước thời hạn, thì điều này cũng là vô ích.
Việc trốn thoát sẽ không giải quyết được vấn đề, kết quả cuối cùng nhận được sẽ không khác mấy.
Nhân loại chỉ có một con đường duy nhất để tồn tại.
Hoặc, trong 500 năm tiếp theo, đạt đến một tầm cao kỹ thuật đủ để cạnh tranh với đối phương.
Hoặc, sau khi trốn thoát, nhanh chóng thâu tóm các nền văn minh khác trong Ngân Hà - những nền văn minh yếu hơn mắt kép, nhưng có đặc sắc chủng tộc nhất định về khoa học kỹ thuật, dung hợp chúng vào hệ thống khoa học kỹ thuật của nhân loại, nhanh chóng hoàn thành đợt bùng nổ công nghệ tiếp theo, mục tiêu cốt yếu là san phẳng khoảng cách công nghệ.
Khi quy mô của cuộc chiến được mở rộng đến không gian tinh không, thì không một tinh thần chiến đấu ngoan cường nào có thể phá vỡ khoảng cách công nghệ.
Trần Phong có thể tiếp tục kéo dài sự tiến bộ thông qua từng tuyến thời gian, và bản chất vẫn là tiến bộ công nghệ.
Tăng độ thức tỉnh gen của hắn, tiếp tục cải thiện tính năng trang bị cá nhân, tính năng của chiến hạm chịu trách nhiệm hãm chân chiến trường và đảm nhận nhiệm vụ tấn công chính, trang bị vũ khí, bộ điều khiển bom hạt vượt, các phương pháp ứng đối mục tiêu khác nhau, tất cả đều dựa trên cải tiến liên tục, sau cùng chính là vượt qua giới hạn trình độ khoa học công nghệ nhất định nào đó.
Ngoài việc xem biểu diễn để giết thời gian, Trần Phong còn có những tính toán khác.
Lần này, khó lắm mới chờ được một nhân tài trong lĩnh vực nghệ thuật, không thể dễ dàng buông tha được, phải tâm sự với đối phương nhiều hơn, xem xem đến tột cùng thì tại sao cô ấy lại chắc chắn rằng kẻ xâm lăng là nền văn minh mắt kép.
Nếu có thể, Trần Phong muốn giải mã một số bí mật của cô ấy, xem liệu hắn có thể tìm thấy gợi ý nào cho bản thân mình hay không, đồng thời, đào sâu sự hiểu biết và kết nối của mình một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận