Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 744: Hoang Mang Khó Hiểu

Phóng tầm mắt nhìn lại, có thể thấy một vùng thảo nguyên bao la vô tận.
Trên thảo nguyên cây cối xanh tươi, thường được tô điểm bằng những bụi rậm và rừng rậm tươi tốt, lấm ta lấm tấm như những quân cờ trong bàn cờ vây.
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua bầu trời xanh mây trắng, rơi xuống mặt nước tạo thành thứ ánh sáng lấp lánh, cá bơi tung tăng, thỉnh thoảng lại tung người về phía bầu trời.
Ở nơi thảo nguyên phía xa xa gần đường chân trời, có thể mơ hồ nhìn thấy đàn ngựa đang tung tăng rong chơi, đặc biệt tiêu sái.
Rồi đột nhiên có tiếng gầm thét thật lớn, một con mãnh hổ lao ra từ dưới cái hố nhỏ gần đàn ngựa.
Mãnh hổ có bụng tròn mặt rộng, khi chạy thì phần bụng lại nảy lên lủng lẳng, dường như là một con hổ cái đang mang thai.
Đàn ngựa tách nhau ra, chạy trốn tứ phía.
Vó ngựa nhấc lên, vụn cỏ tung bay.
Mảnh hổ khổng lồ với chiều dài cơ thể ít nhất là 7 mét, nhưng thể trạng to lớn không hề ảnh hưởng đến năng lực vận động của nó, tốc độ của nó cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã bắt kịp với một con tuấn mã cường tráng.
Mãnh hổ vồ lấy nó.
Tuấn mã cường tráng với bộ lông sáng bóng bị vồ lõm cả lưng, lăn lộn ngã xuống, bắn lên tung tóe vô số bùn đất.
Tuấn mã đau đớn quằn quại, như muốn đứng dậy lần nữa, nhưng xương sống đã bị gãy, phần thân phía sau không có tí sức, ngửa đầu rít lên trong tuyệt vọng.
Mãnh hổ lại vồ đến chiếc cổ dài đang vùng vẫy của tuấn mã.
Cái cổ của tuấn mã gập lại như thể một que diêm bị bẻ gãy, từ đó im bặt không còn một tiếng động.
Con hổ cái đang mang thai bắt đầu gặm nuốt bụng ngựa.
Một bên là cái chết, và một bên là sự sống sinh sôi.
Núi xanh, nước trong, cỏ xanh, máu đỏ, bức tranh này trông tàn nhẫn và đẫm máu, nhưng nó ẩn chứa quy luật tự nhiên.
Ngoài đàn ngựa và mãnh hổ ra, còn có diều hâu đang bay trên bầu trời và kền kền đang kiếm ăn.
Gần con hổ và con ngựa, thỉnh thoảng lại xuất hiện một cái đầu đen hoặc xám.
Đây là những con linh cẩu, chờ đợi cơ hội để nhặt nhạnh mảnh vụn, chờ đợi một bữa ăn no nê.
Ngày càng có nhiều động vật ăn thịt và ăn xác thối chú ý đến động tĩnh ở bên này, lặng lẽ tụ tập.
Quay đầu nhìn lại,
Đại Tuyết Sơn dựng thẳng, sừng sững trong mây, sương mù lưng chừng núi lơ lửng như ai đó vắt ngang những dải lụa trắng, tựa như tiên nữ giáng trần.
Lên lưng chừng núi, xuyên qua mây mù trắng xóa, có thể nhìn thấy đỉnh tuyết chói lọi.
Nhìn xuống sườn núi, hình ảnh bắt gặp đầu tiên chính là thảm cỏ mỏng cao màu nâu cam, dần dần tiến tới cánh rừng lá kim và rừng lá rộng.
Trong khu rừng cây lá rộng, có thể nhìn thấy một dòng suối nhỏ được tạo thành bởi dòng tuyết tan chảy xiết từ sườn núi, rồi dần dần tụ lại thành một dòng sông nhỏ uốn lượn, vắt ngang chân trời xa xa.
Con sông này nếu đi xa hơn ngàn cây số nữa. thì sẽ trở thành con sông lớn có thể nuôi dưỡng, bồi đắp nên nền văn minh ngàn năm.
Gió thổi cỏ trên thảo nguyên, từng lớp sóng cỏ trải dọc bờ sông từ xa.
Không khí có hàm lượng oxy cực cao không chỉ tràn ngập sự tươi mát của cỏ xanh. mà còn có cả sự nồng đậm của mùi máu tươi.
Một người đàn ông đang đứng trên tảng đá dưới chân núi, phóng tầm mắt nhìn xung quanh và nhìn ra xa.
Hắn cực kỳ bối rối và bồn chồn bất an.
Môi trường sinh thái của Trái Đất mà hắn nhìn thấy lần này, là điều mà trước đây chưa từng có.
Có những loài động vật cỡ lớn đã có hình thể lớn hơn, cũng sinh động hơn, thảm thực vật cũng trở nên rậm rạp hơn, giống như kỷ Jura của Trái Đất - nơi mà khủng long chạy nhảy khắp nơi - thứ được mô tả trong phim ảnh.
Đây là cảnh tượng đẹp nhất trong lòng tất cả những người đam mê bảo vệ môi trường.
Nhưng, trong lòng Trần Phong lại cảm thấy lạnh thấu.
Kể từ khi hắn mở mắt cho đến lúc này, đã là 3 tiếng đồng hồ.
Nếu là lúc trước, chắc hẳn hắn đã chạy vòng xong xuôi, nhân tiện trò chuyện với anh Hổ, nếu hành động đủ nhanh thì chắc hắn đã cùng mẹ đứa nhỏ chung đường, hoặc đang nhìn những trang bị mới.
Nhưng lần này mọi thứ đã thay đổi.
Hắn không thức tỉnh khi đang huấn luyện với thân phận là binh nhì Trần Phong trên thao trường, mà thức tỉnh trên bãi ghềnh đầy bùn nhão.
Trong nháy mắt khi thức tỉnh, hắn bắt đầu hít thở từng ngụm thật sâu, lồng ngực đau đớn.
Không có Đinh Hổ, không có thao trường, không có chiến hạm, không có trang bị đơn binh, càng không có Đường Thiên Tâm và căn cứ Đại Tuyết Sơn.
Không có gì cả.
Trần Phong rơi vào trạng thái hoang mang trước nay chưa từng có.
Trong ba tiếng này, hắn đã chạy một lượt trong phạm vi 200 km2 gần đó.
Không thấy một ai cả, chỉ nhìn thấy một số dấu vết hoạt động của nhân loại.
Nhưng những dấu vết này rõ ràng đã có vài năm tuổi.
Thị trấn đổ nát từ lâu đã mọc lên thành khu rừng nguyên sinh, xung quanh là những cây lá rộng cao đến hàng trăm hàng nghìn mét.
Sự phong hóa đã làm sập một nửa bức tường, cũng chừa chỗ cho một số thực vật cứng đầu trồi lên.
Tòa nhà trung tâm của thị trấn cao tới mấy nghìn mét cũng đổ sụp trên mặt đất.
Những cây dây leo sum suê leo lên đó quấn lấy nó, tạo thành một con rồng xanh khổng lồ, vừa đẹp mắt nhưng cũng vừa đáng sợ một cách quỷ dị.
Những chiến hạm đổ nát xếp hàng dài, ngổn ngang lộn xộn, ở vùng ngoại ô bên ngoài thị trấn.
Những chiến hạm này không phải là những chiến hạm bị đào thải thông thường, hầu hết đều bị hư hỏng, nặng thì còn bị gãy làm đôi.
Thường đi kèm với các hố nổ lớn gần những chiến hạm này, chính là hồ nước.
Ngoài ra còn có những đường ray lớn bị hỏng, mỗi một khoang tàu nằm la liệt trên mặt đất đều có thể so sánh với phương tiện trên đất liền khổng lồ của mẫu hạm.
Sự tồn tại của những thứ này chứng tỏ rằng định vị của Trần Phong trong lần xuyên qua này không hề sai, hắn vẫn ở trên Trái Đất , vẫn đang ở thế kỷ 31.
Nhưng tình huống này lại khiến hắn cực kỳ lạ lẫm.
Trần Phong đã mất khoảng chừng 5 phút để điều chỉnh suy nghĩ của mình, trước khi dần dần chấp nhận sự thật hư hư thực thực này.
Thế kỷ 31 của lần này, có lẽ đã không có nhân loại trên Trái Đất.
Nhưng hắn vẫn không thể xác định được nguyên nhân tại sao.
Trần Phong hoàn toàn không biết chuyện này có nghĩa là thắng hay thua.
Hắn hy vọng là thắng.
Nhân loại đã thoát khỏi Thái Dương Hệ trước thời hạn và lao đến vũ trụ vô tận.
Nhưng kiến thức thường thức lại đang nhắc nhở hắn rằng điều đó khó có thể xảy ra.
Nếu nhân loại đã thành công rút lui theo chiến lược, thì không nên xuất hiện quá nhiều bức tường đổ nát như thế này, cũng không nên có quá nhiều xác hạm rơi trên mặt đất thế này.
Đặc biệt, tài nguyên kim loại bên trong xác hạm vẫn còn rất nhiều, với bản tính cần kiệm của nhân loại, làm sao có thể vứt chúng ở đây mà không đem đi tái chế cho được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận