Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1436: Sự Tự Do Lớn Nhất

Trịnh Phong nhìn đám tiểu tử đang ngước mặt nhìn mình, tự hỏi mình có nên nói gì đó không.
Từ khi thoát khỏi không gian giả lập, hắn đã cảm thấy khá hơn được một chút, tạp âm trong đầu đã không còn quá lớn, tần suất xuất hiện của Thần Phong 2 cũng thấp hơn một chút, có thể sắp xếp được câu chữ ổn hơn rồi.
“Quả thực không tồi.” Trịnh Phong mỉm cười gật đầu: “Ngoài dự liệu của tôi.”
Nhưng hắn lập tức đổi câu:"Nhưng xét cho cùng, các cậu đừng mong tôi sẽ khen ngợi gì cả."
"Uy..."
Nét mặt của Trịnh Phong dần trở nên nghiêm túc: "Tôi hy vọng các cậu hiểu được một đạo lý. Các cậu vẫn còn nhỏ, nhân sinh còn rất dài. Hiện tại, các cậu chỉ mới hoàn thành một số nhiệm vụ cơ bản tầm thường. Cuộc đấu tranh mà các cậu sẽ trải qua sẽ kéo dài liên tục, lâu dài, thậm chí, có thể là vĩnh cửu.
Khi tôi ở đây, tôi có thể chỉ rõ cho các cậu phương hướng, công thành nhổ trại. Tôi có thể đối phó với kẻ thù mạnh nhất, giải quyết những vấn đề mà các cậu không thể giải quyết. Nhưng sinh mệnh này không thể vĩnh hằng, lúc nào cũng sẽ có những bất ngờ, tai nạn, chuyện ngoài ý muốn. Một ngày nào đó, hoặc là các cậu sẽ tiến vào chiến trường, tham gia vào những đội khác, hoặc là, tự bản thân các cậu sẽ tự mình lớn mạnh và trở thành một sĩ quan chỉ huy, tóm lại, tôi sẽ không còn ở bên cạnh các cậu nữa. Hoặc là, chúng ta sẽ gặp phải tình huống mà ngay cả tôi cũng không thể làm gì được.
Khi không còn tôi để các cậu có thể lệ thuộc vào, các cậu sẽ thế nào? Tiếp tục yếu đuối thất bại, hay là từ bỏ đấu tranh? Kẻ thù hay là đối thủ sẽ không vì các cậu yếu đuối mà hạ thủ lưu tình, nương tay gì đó đâu. Xã hội này cũng sẽ không chờ đợi các cậu, trong trận chiến, đối thủ sẽ không chờ đợi các cậu, và kẻ thù thì càng không.
Các cậu chỉ có một sự lựa chọn. Nhớ những gì tôi đã dạy các cậu, nhớ xem tôi đã làm như thế nào, sau đó làm tất cả những gì các cậu nên làm, hoàn thành sự nghiệp dở dang của tôi. Chỉ cần nhân loại còn tồn tại một ngày, thì câu chuyện của chúng ta sẽ không có hồi kết."
Tất cả mọi người trong đội Phi Hổ đều sửng sốt.
Chuyện này là sao?
Lúc đầu, đội trưởng nói những thứ rất gì và này nọ, bọn nhỏ cực kỳ đồng cảm, nhưng sao bọn chúng cứ cảm thấy, càng nói càng sai sai thế?
Đặc biệt câu cuối, vô cùng khoa trương luôn. Chúng tôi chỉ là một bầy tiểu tử, còn chưa tốt nghiệp đấy, mới thắng có một trận tranh tài nội bộ thôi mà, sao lại liên quan đến vận mệnh của nhân loại rồi?
Bản thân Trịnh Phong cũng bất thình lình giật mình: "Uầy? Ặc..."
Mình đang nói cái gì vậy?
Mình mới có 11 tuổi thôi mà?
Mình sao vậy?
Nhìn thấy Đinh Hổ và những huấn luyện viên khác cũng bị hắn làm cho choáng váng, Trịnh Phong gãi đầu xấu hổ, kịp nhận ra có gì đó không ổn.
Hắn buồn bực.
Những lời này thực sự đến từ chính miệng hắn.
Hắn cũng nhận thức rất rõ về quá trình tư duy trong tâm trí khi hắn sắp xếp câu từ.
Lúc đó, hắn thực sự không cảm thấy rằng những câu này có vấn đề gì, toàn bộ quá trình đều rất tự nhiên, như thể nước chảy thành sông thôi.
Nhưng khi vừa dứt lời, nhanh chóng tỉnh táo lại, hắn lại cảm thấy có gì đó không ổn rồi.
"Anh Hổ, ngày mốt còn có một trận tranh tài nữa, không cần tổ chức tiệc ăn mừng gì đó đúng không? Bọn em cũng mệt rồi, phải về nghỉ ngơi đi. Tạm biệt!"
Tình thế này quá khó xử, Trịnh Phong quyết định bỏ của chạy lấy người, nói xong là chạy mất dép, chỉ còn lại Đinh Hổ cùng những huấn luyện viên và đám trẻ tham gia tranh tài mắt to trừng mắt nhỏ, không biết nên khen hắn vì đã có một màn diễn thuyết đầy 'nhiệt huyết', hay là bật cười vì lời 'nói khoác không biết ngượng mồm' của một đứa trẻ 11 tuổi đầu nữa.
Về đến nhà, Trịnh Phong vội vàng lật xem rất nhiều sách tâm lý.
Hắn sợ đầu óc mình có vấn đề gì rồi.
Dĩ nhiên là chẳng thu hoạch được gì cả.
Lúc này, Trịnh Phong không biết rằng có một nhóm rất đông người đang nghe đi nghe lại "lời nói hùng hồn" của hắn, tiến hành đủ loại phân tích chuyên sâu khác nhau.
Immanuel Patou, người có kiến thức sâu rộng về lịch sử, văn học và tâm lý học, cũng là người đầu tiên đưa ra chủ đề cho cuộc thảo luận.
"Xét về độ tuổi hiện tại của Trịnh Phong và mức độ thông tin mà hắn có thể tiếp cận, sự xuất hiện của những lời nói này rõ ràng là không bình thường chút nào. Bây giờ, chúng ta đã xác định rằng, nhà hiền triết đã gửi gắm bản thân lên người Trịnh Phong, nhưng chúng ta không thể chắc chắn liệu có phải là Trịnh Phong sẽ tiếp tục lớn mạnh rồi sau đó đánh thức ký ức để trở thành nhà hiền triết, hay là Trần Phong trong cơ thể của hắn sẽ đột nhiên thức tỉnh và thay thế nhân cách vốn có của Trịnh Phong.
Căn cứ vào những lý do trên, tôi cho rằng, người vừa nói những lời này là Trịnh Phong, nhưng cũng có thể nói rằng không phải là Trịnh Phong. Nội dung của lời nói này quá lớn, đối tượng được nói đến hiển nhiên không chỉ là đội Phi Hổ. Đối tượng chân chính mà hắn hướng đến chính là toàn bộ nhân loại, là chúng ta, là tầng lớp chấp chính đế chế hiện nay.
Dựa trên nhận xét này, các thành viên cốt cán của kế hoạch nhà hiền triết đã có một cuộc thảo luận sâu và rộng với giới lãnh đạo đế chế, bao gồm cả Chu Đông Lai và Andrew, tiến hành phân tích lời nói của Trịnh Phong dưới nhiều góc độ khác nhau.
Từ động cơ mở miệng của Trịnh Phong, cơ chế vận chuyển tư duy của não bộ khi nói, đến ý nghĩa biểu đạt của hắn, v.v.
Nếu dùng văn bản như một vật trung gian để mô tả, thì những lời nói vừa rồi của Trịnh Phong đã sản sinh ra một chuyên khảo học thuật cấp cao nhất toàn đế chế với hơn trăm triệu từ.
Khi cuộc thảo luận học thuật gay gắt bên ngoài đang diễn ra sôi nổi, thì bản thân người khởi xướng Trịnh Phong lại rơi vào tình trạng mệt mỏi kiệt quệ vì phải căng não liên tục suốt ngày qua.
Đầu óc ong ong, không biết là ai đang nói chuyện, không thể nghe hiểu được nội dung là gì, giống như ù tai đơn thuần.
Tần suất xuất hiện của hình ảnh Thần Phong 2 vẫn tăng lên không ngừng, từ vài phút một lần lên vài chục giây một lần.
Trịnh Phong không hiểu nổi, chuyện này là sao.
Dưới tình huống này, hắn chấp nhận gợi ý của lão sư Tiểu Vy trong thần khí nhồi vịt, thử làm trống não bộ nhiều nhất có thể, không suy nghĩ về bất kỳ vấn đề nào, không đọc sách nữa, chỉ để tối đa hóa công suất của chất tăng cường chất lượng giấc ngủ trong thần khí nhồi vịt, cố gắng để có một giấc ngủ sâu hơn.
Nhưng hắn vẫn thất bại, rơi vào nỗi khổ của chứng mất ngủ mà hắn không nên có, cho dù là khía cạnh tuổi tác, độ thức tỉnh gen hay thể chất, thì chứng mất ngủ này vốn dĩ không nên tồn tại.
Hắn trằn trọc trên giường, cứ lặp đi lặp lại, mở ra nhắm lại, thỉnh thoảng lại nhíu mày, bất giác lại nhăn mặt, thật lâu vẫn không ngủ được.
Phồn Tinh - người vẫn đang âm thầm theo dõi hắn - cũng bị dọa sợ.
Vào lúc này, Phồn Tinh nhận được một yêu cầu nhỏ từ chính Trịnh Phong.
Hắn muốn phát một bài hát, một trong những kiệt tác của Chung Lôi - đại sư giới âm nhạc một nghìn năm trước, bài "Giấc Mộng Virgo".
Kỳ tích đã xảy ra.
Cùng với tiếng nhạc du dương và giọng hát hoàn mỹ của Chung Lôi, hơi thở vốn rối loạn của Trịnh Phong đã nhanh chóng trở nên nhịp nhàng, nét mặt hắn cũng từ từ thả lỏng
Một lúc lâu sau, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn, cùng với âm điệu nhẹ nhàng vang vọng của "Giấc Mộng Virgo".
Từ lúc sinh ra đến giờ, Trịnh Phong hiếm khi nằm mơ.
Nhưng lần này, hắn có một giấc mơ rất đẹp, rất lớn.
Hắn mơ thấy mình trở thành một linh hồn tự do, có thể xuyên thời gian và không gian, vẫy tay chào tạm biệt dải Ngân Hà, rồi bước lên cây cầu được xây dựng bởi âm nhạc, lang thang trong mọi ngóc ngách của siêu đám thiên hà Virgo rộng lớn và tráng lệ.
Đôi khi, hắn lại đáp xuống bề mặt của một hành tinh đỏ, nhìn lên mặt trời xanh thẳm đang ló dạng trên bầu trời; đôi khi, hắn lại đứng cạnh vành đai tinh vân đầy màu sắc, vươn ngón tay ra để di chuyển đám mây bức xạ giống như cầu vồng; đôi khi, hắn lại đứng trên đầu của một con cự thú vũ trụ, rong ruổi hàng tỷ cây số, để lại dọc đường muôn vàn dấu chân phát sáng như những vì tinh tú....
Trong giấc mộng này, hắn có được sự tự do lớn nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận