Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 476: Sự Thật

Trần Phong lắc đầu: "Không có."
"Anh lại nói dối rồi."
Trần Phong: "Được rồi, có chút ít, nhưng không quá nghiêm trọng."
Chung Lôi: "Sau đó thì sao?"
"Tôi không còn ghét nữa."
Chung Lôi: "Nhưng sau khi anh không ghét tôi nữa, anh lại cảm thấy áy náy với tôi, đã có chuyện gì khiến anh không thoải mái sao?"
Trần Phong cảm thấy mình hoàn toàn bị nhìn thấu: "Đúng ... Đúng vậy. Sao cô lại biết? Cô cũng từng học tâm lý học sao?"
Chung Lôi đột nhiên mỉm cười ngọt ngào, lắc lắc đầu: "Tôi chưa bao giờ học qua tâm lý học, nhưng tôi đã học về anh. Tôi không biết anh đã trải qua những gì, nhưng tôi biết tâm trạng của anh thay đổi như thế nào. Tôi còn hiểu anh hơn bất cứ ai trên thế giới này. Có khi còn hiểu anh hơn cả anh nữa đấy."
Trần Phong: "Chuyện này..."
Chung Lôi lại nói: "Có phải anh đang lo lắng rằng, sau khi biết được anh đang lợi dụng tôi, tôi sẽ chán ghét anh, đúng không?"
Trần Phong gật đầu: "Đúng vậy."
Hắn quả thực gặp quỷ rồi, hay là tìm một sợi dây treo cổ quách cho xong.
Quá đáng sợ.
Hóa ra cô nàng đã biết tất cả mọi thứ à?
Mình đã nói dối cô ấy, chuyện này chẳng khác gì đang đùa với lửa rồi có ngày tự thiêu chết cháy?
Quả nhiên, một người có thể 'đơn phương độc mã' lưu danh sử sách như cô nàng, không phải là một kẻ tầm thường vớ vẩn.
Chính mình lại vô tình lạc vào sự ngây thơ, trong sáng mà cô nàng đã ngụy trang bằng tình cảm, bất tri bất giác thế mà bại lộ bản thân.
Hoàn toàn bị nhìn thấu!
Hôm nay cô nàng sẽ làm gì mình đây, lột sạch mình sao?
Cô nàng hẳn nhiên đã sớm biết rằng, trong những tuyến thời gian trước đây, bọn họ đều kết hôn, chuyện này...
Trần Phong lập tức nhận được đáp án.
Chung Lôi: "Kỳ thực, lo lắng của anh là dư thừa. Tôi thích anh, và chuyện anh có thích tôi hay không chẳng liên quan gì với nhau cả."
Trần Phong: "Hả?"
"Chẳng phải tôi vừa mới nói đó sao, tình cảm mà có điều kiện thì không phải là tình cảm chân thật. Tình cảm không phải là thứ đem ra trao đổi. Anh có thích tôi hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến tôi."
Trần Phong liên tục xua tay: "y không phải đâu, chẳng phải cô theo đuổi chủ nghĩa độc thân hay sao?"
Chung Lôi gật đầu: "Đúng vậy, bởi vì tôi vốn cho rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ thích người khác, đồng thời, tôi cũng sẽ không kết giao với người mà mình không thích, nên tôi định độc thân cả đời."
Trần Phong muốn thả cho cô nàng một like.
Chung Lôi lại buông lỏng tay: "Lại nói, anh chỉ không thích tôi nhiều thôi, chứ anh vẫn có chút nhỉ? Tôi xinh đẹp thế này, giọng hát cũng cực êm tai, còn yêu anh như thế, hiện tại còn đối xử cực kỳ dịu dàng nữa, dù có ý chí sắt đá thế nào thì cũng phải tan chảy một chút chứ, đúng không?"
Trần Phong đỏ mặt: "Có... có chút chút."
"Nhưng vẫn không thay đổi được cảm xúc áy náy, đúng không?"
Chung Lôi gật gật đầu: "Cho nên, cứ thẳng thắn thú nhận với nhau đi. Có như thế, anh mới không cảm thấy áy náy nữa. Như thế, chỉ cần anh dùng chút chút thích của mình, từ từ trở thành thích tất cả của tôi, như thế, cuộc đời của tôi sẽ rất hạnh phúc, mà cho dù duy trì mãi trạng thái như bây giờ, thì tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc, tôi chỉ hy vọng anh có thể thoải mái một chút mà thôi.
Tất nhiên, mặc kệ tiếp theo chúng ta sẽ ra sao. Tôi cũng sẽ làm tất cả những gì có thể, viết những bài hát mà anh mong muốn, cả những bài hát mà tôi muốn. Thứ khiến tôi tức giận cũng chính là chỗ này, thế nhưng anh lại dám xem thường tôi."
Đây mới chính là cô nàng, có thể hiểu hết thảy mọi thứ, nhưng luôn khiến cuộc sống của chính cô nàng trở nên đơn giản như vậy.
Thấy Trần Phong vẫn còn đang suy nghĩ lung tung, Chung Lôi lại ôm lấy bả vai của hắn, lắc lắc: "Còn có, anh là cái người cực kỳ thích tự mình xoắn xuýt, cứ thích nghĩ ngợi lung tung, anh sống quá mệt mỏi rồi đấy. Nhưng mà, tôi lại bị thu hút bởi điểm này đấy, hiểu không? Bây giờ đã cảm thấy thoải mái hơn chút nào chưa?"
Trần Phong gật đầu: "Tốt hơn nhiều rồi."
"Thẳng thắn nhé?"
"Sẽ thẳng thắn. Nhưng tôi phải nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu."
"Được, tôi chờ anh sắp xếp câu từ đấy."
Đúng lúc này, Lại n lại đi tới chào hỏi: "Trần Phong, đã không còn sớm nữa, chúng ta nên về nghỉ ngơi thôi. Khi nào hai người về thế?"
Trần Phong quay người định nói chuyện, thì Chung Lôi đã hung hăng trợn mắt nhìn Lại n một cái: "Chúng tôi còn có chuyện muốn nói! Bọn anh tự lo lấy thân đi!"
Lại n rụt cổ bỏ chạy, thật kỳ lạ.
Vô tình thời gian đã qua 10 giờ, ngày mai vẫn phải đi làm, nên đám đông dần dần giải tán, thậm chí, nhân viên phục vụ sau khi dọn xong cũng rời đi.
u mập mạp yên vị trong phòng khách của Thải Vi Lư, bên cạnh có chú Long chăm sóc.
Mà Tống Tư Vũ dù sao cũng là tiểu thư khuê các, cô phải về nhà.
Cuối cùng, trong Thải Vi Lư chỉ còn lại mấy người, gồm Lộ Vy, Trịnh Nhu, mập mập và chú Long.
Khi mọi người gần như đi hết, Trần Phong và Chung Lôi lại trở lại chiếc bàn nhỏ giữa sân, ngồi xuống.
Trên bàn bày biện đồ ăn nhẹ và đồ uống mới thay, cùng với tách trà nóng hầm hập và nước trái cây.
Trần Phong cầm chén trà, kích hoạt bộ não của nhân loại Ngân Hà, suy nghĩ ròng rã nửa tiếng, mới chậm rãi hạ giọng, mở miệng.
"Giấc mộng của tôi là có thật, không phải là mộng."
Chung Lôi trong lòng kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh, chỉ nói: "Anh cứ nói tiếp đi, tôi sẽ nghe, đừng để ý đến tôi. Tôi sẽ yên lặng lắng nghe."
Trần Phong gật đầu: "Tôi đã nhìn thấy tương lai, từng trải qua tương lai... rất nhiều lần."
Tiếp theo, toàn bộ quá trình luôn là hắn nói, Chung Lôi lắng nghe.
Cô nàng cố gắng giữ im lặng, trở thành một người lắng nghe hoàn mỹ.
Mỗi khi nghe thấy hắn phải lao vào chỗ nguy hiểm, lần nào Chung Lôi cũng suýt chút nữa thì che miệng cảm thán, cực kỳ lo lắng cho hắn.
Nhưng hết lần này đến lần khác lại nghe tin hắn thật sự chết trận sa trường, nỗi lo lắng trở thành hiện thực, trái tim treo lơ lửng lại rơi xuống trong một tư thế rất quỷ dị.
Cô nàng đã cố gắng hết sức để không quấy rầy lời kể của Trần Phong, nhưng câu chuyện xưa dài dằng dặc này nghe qua thực sự quá mệt nhọc.
Một lần nói thế này, ròng rã bốn tiếng đồng hồ, thời gian cũng chạm mốc 3h30 sáng.
"Mọi chuyện đại khái là như vậy. Những thứ chất chứa trong lòng tôi cũng chỉ có những thứ này. Ban đầu tôi cũng nghĩ đó là một giấc mộng, nhưng tôi đã 'chở' những bài hát của cô về đây, cũng 'chở' theo những bài hát của người khác, còn có cả "Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên" và những thứ đang thực hiện bên trong viện nghiên cứu. Tương lai vẫn luôn được thay đổi, tôi muốn chiến thắng một lần."
Trần Phong khoanh tay, bình tĩnh nhìn cô.
Chung Lôi suy nghĩ rất lâu, cố gắng tiêu hóa tất cả những gì Trần Phong vừa nói.
Sau một lúc lâu, cô nói: "Hãy bắt đầu từ chuyện lần đầu anh sao chép bài hát của tôi đi."
Trần Phong nói: "Ừm, tôi vẫn muốn nói một lời xin lỗi với cô thêm một lần nữa, tất cả những bài hát mà tôi sáng tác cho cô vốn dĩ đều là của cô. Tôi cũng đã bán những bài hát của cô cho những người khác. Thứ cảm giác mà cô cho rằng tôi là tri âm của cô đó, chỉ là ảo giác. Sở dĩ cô cảm giác như thế, là bởi vì những bài hát này đều là của cô cả, cho nên mới khiến cô dễ xúc động."
Chung Lôi gật đầu: "Có phải anh cảm thấy rằng, anh chính là một tên trộm vô sỉ, lừa đời lấy tiếng không? Anh cho rằng anh không hề tốt như tôi hy vọng, anh còn lãng phí thời gian của tôi nữa, đúng không??"
Trần Phong: "Đúng vậy, hiện tại cô đã biết hết mọi chuyện rồi. Cô hận tôi hay chán ghét tôi cũng được, thậm chí, dù cô không tin cũng chẳng sao, không sao cả."
Vẻ mặt của Chung Lôi cực kỳ phức tạp, sau đó hỏi: "Thật sự không sao ư?"
Trần Phong khoanh tay: “Kỳ thực có một chút, nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào khác cả.”
"Anh chẳng chịu thẳng thắn gì cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận