Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1423: Khởi Đầu Bất Lợi

"Ặc, đội trưởng, chúng ta phải liều mạng thế sao? Liệu có nhiều người cũng chọn nơi này giống chúng ta không? Nếu chúng ta bị mắc vào vòng vây của các đội khác, thì có khác gì tự nộp mạng đâu?"
Byron Scott, một con tôm chân mềm(*), hiếm khi xen ngang khi mà Edgar còn chưa kịp bày tỏ thái độ.
(*) chỉ người sợ phải làm việc gì đó hoặc là người lâm trận bỏ chạy.
Trịnh Phong liếc cậu ta một cái, nhưng chẳng nói gì.
Lev Tchaikovsky, một người huyết thống Slav luôn kiệm lời ít nói, liền đá cho Bryon 1 cước: “Chỉ cần cậu không sợ hãi đến mức cản đường chúng tôi, thì chúng tôi chả phải sợ ai cả”.
Trịnh Phong toét miệng cười, quả nhiên là con cháu thuần huyết của dân tộc chiến đấu, liều cực.
Mặc dù cơ sở để liều lĩnh của Lev chưa đủ hoàn hảo, nhưng lại phù hợp với nhu cầu của Trịnh Phong.
Hắn lập tức giảng hòa: "Theo hệ thống phân công lao động của chúng ta, Bryon vốn sẽ chịu trách nhiệm thu thập thông tin tình báo về các đội tham gia khác, cậu ta lo sợ cũng là có lý do, nhưng tôi cũng có cân nhắc riêng của mình."
170 giây sau, Trịnh Phong nhấn nút phóng, một buồng phóng hình kim tự tháp bị ném khỏi tàu vận tải.
Bên trong buồng phóng, đội Phi Hổ đang trật tự khoác lên mình giáp huấn luyện cơ bản mới, đã được chế tác vừa khít với cơ thể.
Bryon sắc tinh mắt nhìn chằm chằm hình chiếu tình báo, đột nhiên hét lên: "Má ư! Có tận 16 buồng phóng đi đến cùng một chỗ với chúng ta! Trong đó có tới 2 đội Thiết Quyền (nắm đấm sắt) và 1 đội Lợi Kiếm (kiếm bén)!"
Trong văn phòng của tổ bộ môn, sắc mặt Đinh Hổ cũng tối sầm.
Mặc dù chủ não đã đánh giá rằng Phi Hổ có thể lọt vào top 20, nhưng có thể Phồn Tinh chưa kịp tính đến tình huống Phi Hổ sẽ bị vây công bởi nhiều đội như thế này.
Lần bành trướng này của Trịnh Phong e là biến thành chuyện xấu rồi.
Đúng lúc này lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Một tảng cự thạch dài mấy chục mét bất ngờ đâm xiên lao tới, đụng chính xác vào khoang phóng của đội Phi Hổ, tuy khoang phóng không bị hư hại gì, nhưng nó đã làm thay đổi hoàn toàn phương hướng ban đầu, làm chệch hướng hạ cánh đến điểm tài nguyên đầu tiên.
Đinh Hổ trợn mắt: "Chết tiệt!"
Với tư cách là huấn luyện viên của đội dự thi, Đinh Hổ có thể nhìn thấy ngọn nguồn từ màn hình tổng thể.
Cự thạch đột ngột đâm tới này không phải là do ai đó ăn gian, mà là tảng nham thạch khổng lồ lao tới từ nơi xa xa.
Theo bố trí của địa điểm thi đấu, khoảng 3 ngày trước, trên tảng nham thạch khổng lồ này đã bộc phát một trận núi lửa phun trào vô cùng dữ dội, sau đó, nó va chạm với một tảng nham thạch khác, rồi văng ra những mảnh vụn như cự thạch vừa rồi, lúc này vừa vặn lướt qua, rồi chính xác đâm trúng khoang phóng của đội Phi Hổ.
Anh Phi Hổ biểu thị, tâm-trạng-cực-kỳ-phức-tạp.
Vậy cũng được hả?
Sao lại trùng hợp như vậy, phải xui xẻo đến mức nào đây hả?
Nhìn thì có vẻ như sau khi bay hơn 1 tiếng nữa, khoang phóng của đội Phi Hổ sẽ đâm vào một xác tàu cỡ nhỏ.
Nơi đó thuộc về khu vực hẻo tài nguyên. Ngoại trừ đống đổ nát dài mấy trăm mét đó ra, căn bản không có thứ gì.
Khởi đầu bất lợi!
. . .
Mà lúc này, Đinh Hổ không phải là người duy nhất kêu khổ.
Có trời mới biết lúc này rốt cuộc có bao nhiêu con mắt đang bí mật nhìn chằm chằm vào đội Phi Hổ.
Nhìn thấy Trịnh Phong cùng đội của hắn đụng chạm với khối đá kia, trong lúc nhất thời tràn ngập tiếng kêu than trời đất.
Họ muốn biết Trịnh Phong, người đang tiến bộ từng ngày, có thể tiến xa đến mức nào trong cuộc tranh tài toàn đế chế này, càng muốn biết liệu Trịnh Phong, người bị "chậm phát triển" hơn, liệu có cơ hội bắt kịp hoặc thậm chí là vượt qua một nhân vật lịch sử khác - Đường Thiên Tâm hay không?
Tuy rằng càng ngày càng có nhiều chứng cứ cho thấy Trịnh Phong vô cùng phi thường, nhưng chỉ cần một ngày hắn còn chưa thừa nhận thân phận, chưa tìm được ký ức, thì chừng đó mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết.
Ai cũng giống nhau cả, càng khao khát càng ước mơ thì càng lo được lo mất.
Thời gian trôi qua, ngày càng có nhiều người từ Đổng Sơn, Navilon Gabriel, Matilde, Gaius Julius, Charles Louis, Lộ Tiên Phong, Immanuel, v.v ... bước ra từ những trang sách lịch sử hư vô, lần lượt nắm giữ những vị trí quan trọng, thể hiện tài năng một cách xuất sắc, thì kỳ vọng của mọi người đối với nhà hiền triết Trần Phong cũng càng lúc càng tăng đến vô hạn, đến mức không thể nào tăng hơn được nữa.
Mỗi một thay đổi dù lớn hay nhỏ xảy ra với Trịnh Phong đều sẽ khơi dậy những mơ mộng vô tận của mọi người.
Vì vậy, trải nghiệm bất hạnh của đội Phi Hổ đã gây ra một cuộc sóng to gió lớn vô thanh vô tức.
Cùng với những tia lửa chói mắt văng tung tóe, chấn động dữ dội nối tiếp nhau, buồng phóng kim tự tháp mang theo đội Phi Hổ đâm vào đống đổ nát của con tàu cỡ trung.
Cùng lúc đó, các thành viên Phi Hổ cũng nhận được lời nhắc từ hệ thống tranh tài.
"Buồng phóng đã hạ cánh thành công, các thành viên trong đội tham gia có thể ra khỏi buồng phóng, tự do hoạt động. Chúc các bạn may mắn."
Sau khi âm báo kết thúc, buồng phóng kim tự tháp tự động mở ra.
Trịnh Phong cùng bọn tiểu đệ nhìn nhau, ai nấy đều được bọc kĩ trong lớp giáp huấn luyện cơ bản, sau đó lại quay đầu nhìn về phía đám đổ nát đang dựng thành hình chữ V bên hông, uầy, cái xác tàu này, ngay cả tư cách ném vào thùng rác cũng chẳng có.
Thành công cái trứng á!
Nếu đáp trên bãi rác mà gọi là thành công, thì trên đời này làm gì có chuyện hạ cánh thất bại, hả hả hả!
Ngoài ra, điểm tài nguyên này là cái quỷ gì đây?
Cái xác tàu đầy hơi hướm cổ lổ xỉ này là yêu nghiệt phương nào đây hả?
"Đội trưởng, chúng ta có thể tìm thấy tài nguyên có thể sử dụng được từ đống đồng nát này à?"
Edgar Julian chua chát hỏi.
Tâm trạng của Trịnh Phong cũng hỏng bét: "Thử mới biết được."
Người có tài năng cao nhất trong lĩnh vực kết cấu cơ khí của đội Phi Hổ, Punch, tổ trưởng tổ quản lý sản xuất vật liệu, người chịu trách nhiệm bảo trì thiết bị và hậu cần, cào tai bức tóc: "Đội trưởng, tôi có thể nhận ra xác con tàu này là thứ gì."
"Nói thẳng ra đi, thứ gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận