Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 815: Cường Hóa Theo Thời Gian

Trần Phong đã nhiều lần tưởng tượng rằng nếu Frides không phải chết, anh ta sẽ giúp hắn chuẩn bị mọi thứ, hắn chỉ cần làm một công cụ thu thập tin tức, còn học bá này thì cứ mặc sức cống hiến, thì việc thu thập thông tin từ thế giới thênh thang này sẽ dễ dàng hơn biết bao nhiêu, tháng ngày trôi qua có thể thoải mái ra làm sao.
Giờ đây, mộng đẹp của hắn đã trở thành hiện thực.
Nhưng ... thực chẳng hài lòng chút nào!
Kể từ khi Vi Tinh có thể kết nối với mạng lượng tử cho đến này đã là hơn 7 tháng, Trần Phong chưa bao giờ lười biếng.
Khi rảnh rỗi một chút, hắn sẽ xem qua những cơ sở dữ liệu mà Vi Tinh biên soạn dựa trên luồng thông tin từ căn cứ, tiếp tục hấp thu những thứ kiến thức hữu ích.
Vì không thể nào chủ động truyền tin tức ra bên ngoài, chỉ có thể đánh cắp từ luồng thông tin liên lạc, nên Trần Phong không thể lấy được tài liệu giảng dạy để đào tạo hệ thống, chỉ có thể gom góp cơ sở dữ liệu.
Nhưng hiện tại, lãnh thổ của nhân loại quá rộng, dân số quá đông, tổng lượng thông tin trao đổi liên tục bên ngoài vô cùng rất lớn, vượt xa khả năng chịu đựng của Vi Tinh, không thể phân tích được. Vi Tinh chỉ có thể dùng thuật toán hỗn độn và "trực giác" để nắm bắt những thứ có thể hữu ích, bắt được cái gì thì sẽ tiến hành phân tích sơ bộ cái đó, nếu xác định là hữu ích thì sẽ sử dụng dung lượng lưu trữ của chính mình để lưu trữ chúng trong từng danh mục khác nhau.
Cho đến nay, Vi Tinh vẫn chưa thể tìm thấy một tài liệu đào tạo kiến thức hoàn chỉnh nào cả, không thể thiết lập một hệ thống giáo dục trưởng thành, các điểm kiến thức được trình bày cho Trần Phong rất rời rạc.
Trần Phong không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể chọn một phương hướng, sau đó bắt được cái gì thì học cái đó.
Điều này khiến hắn học hành rất tốn sức, lãng phí mất vài tháng, gần đây, hắn mới thay đổi ý định, tập trung vào các giống loài đặc biệt, mỏ khoáng sản và các hiện tượng kỳ lạ mà nhân loại trong nhánh Orion phát hiện.
Các ngành học được phân loại thành sinh vật vũ trụ học, khoa học vật liệu, quy tắc vũ trụ học, v.v.
Mạch suy nghĩ của Trần Phong rất đơn giản, không hề lắt léo.
Nhân loại vẫn làm chủ mọi thứ, cho dù trước đó không thúc đẩy lộ trình phát triển khoa học và công nghệ thành công, cho dù hắn không còn mang về những thứ mới mẻ nữa, chỉ cần nền văn minh Thái Dương Hệ vẫn còn duy trì được, thì về mặt lý thuyết, nhân loại vẫn có cơ hội phát triển.
Tuy nhiên, nguồn linh cảm và nền tảng lý thuyết đều được xây dựng dựa trên kiến thức về các nền văn minh thứ cấp, vật liệu đặc biệt và kỳ tích vũ trụ bên ngoài Thái Dương Hệ, chứ không thể tưởng tượng một cách trống rỗng bên trong Thái Dương Hệ được.
Lần này, hắn đã thành công bước ra ngoài, tiếp xúc với vô số thuộc địa đã dùng mất 500 năm để bén rễ và phát triển trong nhánh xoắn Orion, thu thập luôn cả tài phú quý giá - thứ mà mười mấy ngàn tỷ đời trí tuệ nhân loại mới có thể gom góp được.
Trần Phong cho rằng đây mới là điểm mấu chốt.
Trước hết, nếu hắn nhớ kĩ những vị trí của từng hành tinh - nơi có tài nguyên sẵn có, sau khi quay lại, bất kể hắn có tiếp tục thực hiện nghiêm túc "kế hoạch" hay không, hắn đều có thể ẩn giấu phần thông tin này trong "Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên", hoặc đơn giản là mặt dày thêm một chút, đánh dấu vị trí của những hành tinh này bên trong những tác phẩm tiểu thuyết hoặc series phim khoa học viễn tưởng.
Như vậy, chờ đến lần sau, khi nhân loại thoát ra khỏi Thái Dương Hệ vào thế kỷ 24, hoặc thậm chí có thể là thế kỷ 23, thông điệp mà Trần Phong để lại chính là một "bản đồ kho báu".
Ngay từ ban đầu, nhân loại đã biết những hệ hành tinh nào có "kho báu", hệ hằng tinh nào hoàn toàn trống không, cả những tinh khu nào có thiên tai có thể dễ dàng tiêu diệt hạm đội của nhân loại, nhân loại có thể lần theo “bản đồ kho báu” và tiến thẳng đến những nơi cần đến, tiết kiệm được rất nhiều thời gian, bớt hy sinh rất nhiều người, điều này chắc chắn sẽ đẩy nhanh sự phát triển của nhân loại bên ngoài Ngân Hà hơn nữa.
Mặt khác, Trần Phong còn có thể đưa một số "đáp án tiêu chuẩn" mà hắn đã tìm hiểu kỹ, thả vào trong lịch sử.
Hắn cũng muốn biết, giả sử trong tuyến thời gian tiếp theo, nhân loại trong Thái Dương Hệ có thể vượt qua thảm họa đầu thế kỷ 26, nền văn minh vẫn có thể tiếp tục tồn tại, thì những hậu nhân sống bên dưới các quy tắc vật lý của Thái Dương Hệ và cũng là những người sống trong môi trường tương thích nhất với nhân loại, liệu có thể bắn ra những tia lửa tư duy chói mắt từ những kiến thức lẽ ra không nên có này, mà thế giới bên ngoài không biết được hay không?
Nhưng có một vấn đề ở đây.
Trong vũ trụ hầu như không hề tồn tại 2 hành tinh giống nhau như đúc, chắc chắn sẽ luôn có những khác biệt rất nhỏ, có thể là khối lượng, có thể là mật độ, hoặc là thành phần cấu tạo, hoặc là giai đoạn tuổi thọ.
Hành tinh khác nhau sẽ phóng ra các bức xạ, dòng hạt, trường hấp dẫn, từ trường,… khác nhau vào vũ trụ, vô số các thông số liên quan sẽ có ít nhiều khác nhau.
Nhân loại có thể mô phỏng một môi trường gần vô hạn với bề mặt Trái Đất, bằng cách thay đổi nhiều thông số khác nhau, nhưng duy chỉ một thứ không bao giờ có thể mô phỏng được.
Có những cơn bão xoáy được hình thành do sự sụp đổ lượng tử đối với các nguyên tử phốt pho trong não người, hằng tinh cũng có, hơn nữa, cường độ còn mạnh hơn, phạm vi được bao bọc về cơ bản giống như phạm vi của trường hấp dẫn.
Nếu như có ai đó đứng cách dải Ngân Hà khoảng mấy trăm nghìn năm ánh sáng, về cơ bản chính là nằm bên ngoài trường hấp dẫn của mọi hằng tinh trong dải Ngân Hà, nhưng thực ra vẫn không thể thoát khỏi trường hấp dẫn của lỗ đen của trung tâm hệ Ngân Hà, cũng không thể thoát ra khỏi trường hấp dẫn có ở khắp mọi nơi trong vũ trụ.
Trừ khi nhân loại trốn vào bên trong không gian con khúc dẫn, nếu không, nhân loại sẽ luôn nằm trong phạm vi bức xạ của cơn bão lượng tử này.
Khi cùng một người ở trong phạm vi trường hấp dẫn của những hằng tinh khác nhau, cơn bão tư duy sẽ bị ngoại cảnh tác động ít nhiều, thể hiện ra chút sai biệt rất nhỏ, điều này thể hiện ở cấu trúc cơ bản của tư duy logic, cụ thể là mặc dù cùng một đối tượng sự vật nhưng sẽ có những quan điểm khác nhau.
Sự khác biệt này rất nhỏ, hầu như không đáng kể, nhưng lại tồn tại một cách khách quan và không ngừng cường hóa theo thời gian.
Nói một cách phóng đại, sau khi phóng đại vô hạn những sai lệch trong nhận thức của những người sinh trưởng ở các tinh khu khác nhau, sẽ giống như một sinh mệnh hai chiều mà không bao giờ có thể hiểu được cái gì gọi là cao lên, rộng ra, sâu thêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận