Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1029: 1000 Năm Sau Cùng

Nửa tiếng sau, Chung Lôi đau lòng nhìn Trần Phong: "Một mình anh ở trong lỗ đen suốt 1000 năm?"
Trần Phong gật đầu: "Ừm."
"Vất vả lắm đúng không? Cô đơn lắm đúng không?"
"Vẫn ổn mà, lúc đầu còn có 2 người theo cùng, còn có thể nghe được bài hát của cô. Sau đó, tôi bắt đầu liên lạc với quân kháng chiến bên ngoài, tham gia vào sự nghiệp kháng chiến. Có một khoảng thời gian, quả thực rất khó khăn, nhưng sau đó tâm tình của tôi dần dần phai nhạt, tôi cũng không biết cô đơn là gì nữa."
Khi hắn nói những chuyện này, tâm tình của hắn vô cùng bình thản, nhưng Chung Lôi lại vô thức đặt bản thân mình vào hoàn cảnh như vậy, cảm xúc của cô nàng chập trùng lên xuống, không thể kiềm chế được.
"Vậy, anh cho rằng tình huống lần này sẽ thế nào? Chẳng lẽ phải lặp lại một lần nữa ư?"
Trần Phong suy nghĩ một chút: "Rất có thể, nếu muốn thắng trong cuộc chiến này, thì nhân loại cần có tôi. Tôi phải tận mắt nhìn thấy chiến thắng thì mới có thể yên tâm."
Chung Lôi: "Ở hình thái là con người, hay sinh mệnh lượng tử?"
"Nếu tôi là một kẻ chỉ biết đến lợi ích và kết quả cuối cùng, tôi có thể chuyển đổi hình thái ngay lúc mới xuyên qua. Nhưng mà..."
Chung Lôi: "Nhưng anh lại có một sự lo lắng mới?"
"Đúng vậy, khi tôi ở hình thái sinh mệnh lượng tử, khi tôi hiểu được công thức đại thống nhất của Frides, sự hiểu biết của tôi về vũ trụ đã đạt đến một giai đoạn mới. Sau khi quay trở lại, tôi vẫn luôn suy nghĩ về một vấn đề, sau đó tôi đã phát hiện được một chút về năng lượng huyền bí đã chèo chống tôi xuyên qua thời không."
"Huyền bí gì cơ?"
Trần Phong: "Lúc đầu, tôi cho rằng, ý chí của vũ trụ đã chèo chống cho tôi thiết lập lại thời gian, mà nó thì có nguồn năng lượng vô hạn. Nhưng tôi lại phát hiện ra rằng, không phải như vậy. Thứ đã chèo chống tôi là một lực lượng phù hợp với quy luật khoa học, cũng sẽ vận dụng các quy luật của vũ trụ, nhưng những nghiên cứu hiện tại của chúng ta không thể lý giải được nó mà thôi. Hơn nữa, lực lượng này còn có hạn. Vì nó là thứ hữu hạn nên sớm muộn gì nó cũng sẽ cạn kiệt."
Chung Lôi: "Cạn kiệt xong thì sẽ thế nào?"
Trần Phong suy nghĩ một chút: "Hẳn là mất đi khả năng xáo trộn thời gian của vũ trụ."
"Hả? Sau đó thì sao?"
Trần Phong cười nói: "Vậy thì có lẽ đây chính là lần nỗ lực cuối cùng mà tôi có thể làm được. Lần này sau khi chết đi, có lẽ sau này tôi sẽ không thể trở lại được nữa."
Trung Lôi sắc mặt bỗng chốc tái nhợt: "Chuyện này... anh muốn rời đi ư?"
Trần Phong chớp chớp mắt, "Không thể nói là tôi rời đi được, chẳng phải tôi sẽ cùng cô cùng nhau già đi à? Hiện tại là hiện tại, tương lai là tương lai."
Chung Lôi: "Uh ... cho nên lần này, nhân sinh của anh chính là như thế này. Đầu tiên là già đi cùng chúng ta ở thế kỷ 21, sau đó phục sinh ở thế kỷ 31, và sau đó mới là cái chết chân chính?"
Lúc trước có chút rối rắm, cô nàng không hiểu, nhưng sau khi Trần Phong giải thích xong thì cô nàng đã rõ ràng mọi chuyện.
Trần Phong gật đầu: "Vì thế, tôi không định tự sát, vì đi đêm lắm thì có ngày gặp ma. Tôi cứ đánh cược mãi như thế, ngộ nhỡ thua thì cũng chẳng mất gì. Mặc dù tôi nắm giữ rất nhiều kiến thức, nhưng thiên phú lớn nhất của tôi chính là xông pha chiến đấu. Tôi có thể một mình phát huy công hiệu của một đội quân. Vì thế, tôi sẽ dốc toàn lực để tham chiến, cho dù có phải già đi vì chiến tranh, thì cũng chẳng sao cả. Lúc đó, tôi sẽ là một người bình thường, từng bước đi đến chặng cuối cuộc đời, lúc sắp già chết thì tự biến mình thành một trí tuệ lượng tử vững chắc hơn, sống được bao lâu thì hay bấy lâu."
Chung Lôi: "Một lần là xong?"
"Đúng vậy."
Chung Lôi do dự một lát: "Tại sao trước đây anh không lo lắng đến chuyện này?"
Trần Phong nhìn lên trần nhà: "Giọng điệu trở nên tang thương thế này, có lẽ là vì lần này tôi đã già đi. Sự việc này đã phơi bày giới hạn năng lực của năng lượng bí ẩn, chứng minh một số đáp án mà tôi muốn."
Chung Lôi nghiêm mặt hỏi: "Vậy tôi nên làm gì bây giờ?"
Trần Phong buông thả hai tay: "Cứ thế thôi, binh đến tướng chặn. Thực ra, lần nào tôi cũng cố gắng như thể đây là lần cuối cùng. Tôi luôn nói rằng 'lần sau nhất định sẽ blabla', nhưng đây chẳng qua chỉ là tự động viên chính mình mà thôi."
Trần Phong thú nhận một sự thật.
Có lẽ bản thân hắn mới là người theo chủ nghĩa bi quan lớn nhất trong toàn bộ lịch sử nhân loại.
Lần nào cũng chỉ nghĩ đến thất bại, còn kiên định cho rằng mỗi lần như vậy đều có thể là lần cuối cùng.
Nhưng những suy nghĩ trước đây của hắn chưa bao giờ mãnh liệt như bây giờ.
Trần Phong hít một hơi thật sâu và vỗ vai Chung Lôi: "Cho nên, bây giờ tôi phải điều chỉnh trạng thái của mình, để bản thân trở nên thật hoàn hảo, chuẩn bị tốt nhất cho cuộc chiến cuối cùng của cá nhân tôi cũng như toàn bộ nền văn minh này. Ngày mai tôi sẽ đi gặp những cố nhân của tôi, rũ bỏ từng chút hành trang của mình. nhẹ nhàng lên đường, mà tiến về phía trước ”.
Cái ôm của Chung Lôi ngày càng siết chặt.
"Tôi sẽ viết cho anh một ca khúc mới."
"Là gì thế?"
Chung Lôi: "'1000 Năm Sau Cùng'. Tôi đã nghĩ được câu đầu tiên của lời bài hát rồi."
"Gì vậy?"
"Mỗi một lần, tôi mở mắt ra, đều xem hôm nay là ngày cuối cùng."
"Thật tuyệt."
"Tôi cũng sẽ coi đây là lần cuối nỗ lực cuối cùng của mình. Tôi hy vọng bài hát của tôi sẽ vang vọng khắp vũ trụ. Có như thế mới không phụ cuộc đời này."
"Ha ha ha. Tốt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận