Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1268: Vô Số Câu Hỏi

Bầu không khí trong ngục tù vô cùng âm u.
Mọi người chỉ có một suy nghĩ, nhắm mắt chờ chết.
"Tôi quyết định kết thúc chương trình trấn áp tận thế."
Ngay khi mọi người nghĩ rằng họ chết chắc rồi, thì bên trong chiến hạm lao tù phát ra một giọng nói từ loa phóng thanh.
Trong giây tiếp theo, khuôn mặt của Đồng Linh xuất hiện trước mặt mọi người trong trạng thái hình chiếu lập thể.
Khuôn mặt của cô vẫn không có cảm xúc, cực kỳ lạnh lùng vô cảm.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên, vừa vui mừng, lại có chút khó hiểu.
"Tôi sẽ nói cho các người biết, thế nào là tự do nhỏ, thế nào là tự do lớn."
. . .
Đồng Linh không phải là người giỏi ăn nói.
Với tư duy logic hiện tại, cô không thể tổ chức thành những lời hùng biện hoa lệ chau truốt để khơi dậy cảm xúc của người khác.
Mọi quyết định của cô đều xuất phát từ bản năng phán của tầng dưới chót trong tư duy.
Mặc dù cô không hiểu thế nào là buông lời hoa mỹ, nhưng cô biết điều gì đúng, điều gì sai, loại tình huống nào thì sử dụng sách lược nào để đạt được mục đích.
Cách suy nghĩ vấn đề của Đồng Linh vừa sâu sắc lại đơn giản, giống như một phương pháp hỗ trợ phán đoán logic hoàn hảo mà cho đến nay vẫn chưa ai có thể tạo ra được, luôn có thể nhìn thấy bản chất của hiện tượng với tốc độ nhanh nhất, sau đó đưa ra lựa chọn tốt nhất trong giới hạn năng lực của cô, giống như một vị cao tăng sau khi đốn ngộ Phật pháp, lại giống như chân nhân Đạo môn vô cùng tự nhiên mà quy tông Đạo pháp.
Do sự biến hóa của tư duy cá nhân và sự ra đời của công nghệ Cryonics, Đồng Linh đã tìm thấy mục tiêu thứ hai trong nhân sinh của mình ngoài chiến tranh, đó là gặp Trần Phong.
Nhưng mong muốn được gặp Trần Phong vẫn chỉ là nhu cầu tình cảm cá nhân của cô mà thôi, trách nhiệm lịch sử theo đuổi cao nhất trong lòng cô vẫn là hoàn thành nhiệm vụ viễn chinh cùng hạm đội Vô Danh.
Từ sau khi đặt chân vào hạm đội Vô Danh, nguyện vọng cao nhất của Đồng Linh từ đầu đến cuối chưa bao giờ thay đổi, cũng giống như Tần Quang vậy, xưa nay chưa bao giờ thay đổi.
Một giây tiếp theo, một tham âm phụ nữ vang lên trong hình chiếu.
"Tôi là ai? Cô là ai?"
Giọng nói nghe lạnh lùng vô cảm, nhưng người ta nghe lại nghe ra chút thoang thoảng mùi của một con cừu non đi lạc.
Tổ thu thập tư duy nhanh chóng đưa ra câu trả lời, thông tin được đồng bộ hóa đến trước mắt mọi người. Dù là người nghe trong chiến hạm lao tù hay các thành viên bình thường khác vừa lấy lại tự do trong hạm đội, họ đều biết rằng chủ nhân của giọng nói này chính là Đường Dĩnh Vụ.
Hành vi trước đó của Đồng Linh đã được lý giải, cô đã nghiên cứu tư duy và những hoạt động tâm lý của Đường Dĩnh Vụ, giống như tổ thu thập tư duy.
Những người này cảm thấy như đang nằm mơ, hoàn toàn sững sờ.
"Không đúng, tại sao huấn luyện viên Đồng lại có thể đọc được suy nghĩ của Đường Dĩnh Vụ? Nhiều năm như vậy, nhưng chúng ta chỉ có thể nghe thấy những tạp âm sột soạt. Tại sao cô ấy có thể?"
Có người buồn bực la to.
Không ai có thể cho anh ta một đáp án, cũng như không ai có thể chất vấn tại sao Đồng Linh không nói ra sớm hơn.
Một khi người vô tâm làm việc thì không cần và cũng không thể giải thích cùng bất kỳ ai.
Những lời của Đường Dĩnh Vụ không dừng lại ở đó, mà lại tiếp tục, trong tai mọi người vang lên hết câu hỏi này đến câu hỏi khác.
"Tôi cũng giống như cô sao?"
"Phải như thế nào mới được xem là sống?"
"Sống là có thể nhúc nhích, di chuyển?"
"Sống là khi tôi có thể giao tiếp với những người khác?"
"Nhân loại là gì? Tôi có được xem là nhân loại không?"
"Tại sao tôi không thể giống như cô?"
"Hóa ra vậy là sai ư? Tôi cho rằng cần phải nghiêm túc thực hiện việc huấn luyện kia, chẳng lẽ tôi sai rồi ư?"
"Cô có yêu ai chưa? Tôi có nghe 2 nhân viên bên cạnh bàn bạc về chuyện kết hôn. Đó là tình yêu sao?"
"Cảm xúc là gì? Cảm xúc có thể khiến nhân loại đưa ra những quyết định không hợp logic lý tính ư?"
"Tôi có cơ hội gặt hái được tình yêu sao? Cũng giống như các cô, nhìn đứa con của tôi lớn lên từng chút một bên trong hình chiếu?"
"Không biết tại sao, mỗi khi thấy nhân viên khác xem hình chiếu về con của họ, nhịp tim của tôi lại tăng nhanh. Nhân loại nuôi con của mình, trước tiên sẽ nuôi trong hình chiếu, rồi bỗng một ngày, đứa bé từ trong chiếu biến thành hiện thực ư?"
"Có rất nhiều người đang nỗ lực làm việc vì đứa con của tôi ư? Tôi thực sự muốn nói một lời cảm ơn với bọn họ."
"Liệu có thể nào, có một ngày nào đó, tôi sẽ gặp được một người bạn, ngồi trò chuyện rôm rả như bao người khác không nhỉ? Nếu các nhân viên tạo ra được một người yêu tôi, thì hẳn là tôi sẽ không còn cảm thấy cô độc ở trong vũ trụ này nữa đâu nhỉ? Có đôi khi tôi cảm thấy mình thật may mắn, lại có đôi khi tôi cảm thấy mình thật đáng thương."
"Tôi xin lỗi, mặc dù tôi biết rằng tôi không cùng một loại dạng sống như những người này. Nhưng tôi vẫn muốn nói lời xin lỗi. Tôi không muốn con mình chết, cho nên, tôi phải cướp đi mạng sống của bọn họ. Chính nhân loại đã tạo ra tôi, tôi thích tất cả mọi người, tôi không muốn lấy đi mạng sống của bất kỳ ai. Nhưng tôi nhất định phải để cho con mình được sống. Nếu không, tôi thực sự không biết ý nghĩa sự tồn tại của mình là gì nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận