Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 232: Tôi Không Hiểu

Lâm Bố tin tưởng vững chắc vào thiên phú dị bẩm của mình chính là đại diện cho hy vọng của nhân loại.
Nhưng anh ta chưa từng hài lòng đối với bản thân mình, cũng thường xuyên rơi vào tình trạng tự trách và hổ thẹn một cách khó hiểu.
Anh ta thường tự phê phán chính mình ở trong lòng.
"Tôi chưa đủ tốt, tôi không thể kéo dài chênh lệch triệt để cùng những người khác, nếu chỉ dựa vào biểu hiện của tôi để làm mục tiêu thì nhân loại vẫn chưa đủ mạnh mẽ. Chỉ dựa vào tôi, không thể cứu được nhân loại."
Trong cả giấc mơ, anh ta cũng đều hi vọng ai đó có thể đánh thắng mình, thậm chí anh ta còn nguyện ý chết trong tay người kế nhiệm.
Bởi vì người này hiển nhiên có thể giết chết anh ta, nó cũng đồng nghĩa với việc đối phương có thể nâng lực chiến cá nhân của nhân loại lên một tầm cao mới.
Đó là lý do anh ta trở nên điên cuồng với việc khiêu chiến đến vậy, chỉ cần nhìn thấy một thiên tài, anh ta lập tức xông ra, dùng toàn lực để khiêu chiến, bức đối phương phóng thích giới hạn của mình.
Chuyện này rõ ràng là một tiếng xấu, nhưng chẳng có ai thật sự hiểu rõ sự khổ tâm của anh ta.
Lần gia nhập vào căn cứ Đại Tuyết Sơn này, trở thành huấn luyện viên Trần Phong chính là việc anh ta phải làm.
Lâm Bố không cho rằng thiếu tướng Đường Thiên Tâm có thể từ chối việc chiến sĩ có lực chiến mạnh nhất nhân loại yêu cầu gia nhập, đảm đương vị trí huấn luyện viên trong căn cứ của cô.
Mười phút sau, anh ta rời khỏi khu hành chính với vẻ mặt đầy bối rối.
Trong đầu anh ta lặp đi lặp lại câu từ chối đầy lạnh lùng của Đường Thiên Tâm.
"Lòng tốt của thượng tá Lâm, tôi xin nhận nhưng mời anh trở về."
Đặc biệt dứt khoát, đặc biệt cao lãnh, đặc biệt vô tình lại khiến người ta không cách nào lý giải.
Lâm Bố còn nghĩ là mình nghe nhầm.
Anh ta còn muốn tranh luận vài câu, giải thích rằng việc mình làm huấn luyện viên sẽ tốt cho Trần Phong.
Nhưng Đường Thiên Tâm vô cùng mất kiên nhẫn, làm xong việc liền tắt hình chiếu 3D, "Mời anh trở về, tôi phải tan ca."
Giống như việc Lâm Bố bức Đinh Hổ xong thì chạy, Đường Thiên Tâm cũng chạy rất nhanh, ra khỏi văn phòng cô lập tức nhảy lên phương tiện phi hành, lao thẳng về biệt thự.
Để lại Lâm Bố ở trong văn phòng cô, bối rối chẳng biết đã xảy ra vấn đề gì.
Đường đường là đệ nhất toàn quân, sao lại không dùng được?
Đường Thiên Tâm ở trong biệt thự, lòng tướng quân đại nhân mang theo nghi ngờ hỏi Trần Phong: "Anh ta tới giúp dạy học miễn phí cho anh, tôi cảm thấy rất tốt, tại sao anh lại không muốn?"
Trần Phong bĩu môi, "Tôi nghe Đinh Hổ nói, một khi anh ta động thủ với ai sẽ dễ dàng liều mạng toàn lực ứng phó, bây giờ tôi không đủ sức."
Đường Thiên Tâm nhíu mày gật đầu, "Đúng là trong quân có tin đồn này, nhưng anh cũng không cần lo lắng đến vậy. Thực lực anh ta rất mạnh, cho dù có dùng toàn lực ứng phó cũng sẽ có chừng mực, nhiều lắm cũng chỉ khiến anh trọng thương thôi, mất chút thời gian điều trị phục hồi thôi. Nhưng nếu có đại chiến, anh ta có thể mang anh theo để trải nghiệm và hỗ trợ, vẫn xem như đền bù tổn hại cho việc mất chút thời gian. Hơn nữa, trong lúc thương lúc anh cũng có thể đọc sách, thu nạp thêm tri thức, đúng không?"
Trần Phong lắc đầu, cười nói: "Không, tôi không lo là mình bị thương. Tôi sợ không kiềm chế sẽ khiến anh ta nổ tung."
"Anh ta không phải là kẻ dễ bị đánh bại như vậy."
"Không, hãy chú ý đến từ ngữ mà tôi dùng. Nổ tung… Bùm! Dù sao thì cô cũng đừng quản tôi, giúp tôi ngăn anh ta lại là được, bây giờ không phải lúc chúng ta động thủ sao."
"Được." Đường Thiên Tâm gật đầu, rồi cúi xuống nhìn bụng mình, "Tại sao ngày ngày đều làm, mà mãi vẫn không có động tĩnh? Ngày nào tôi cũng dùng trợ lý y tế AI giúp mình kiểm tra, thật sự trống rỗng. Tối nay chúng ta tăng thêm cường độ đi."
Lại gia tăng cường độ quen thuộc!
Trần Phong trợn mắt, "Thôi thôi, hôm nay dù sao cũng là kỳ an toàn!"
"Vậy sao? Vậy khống chế chút cường độ vậy." Đường Thiên Tâm mỉm cười ngọt ngào.
Buổi sáng hôm sau.
Bên trong sân huấn luyện.
Đinh Hổ cùng Trần Phong và một nhóm tân binh đứng tại sân huấn luyện hệ thống chiến đấu Thần Phong.
Vì đảm bảo việc huấn luyện không bị quấy nhiễu, nên bên ngoài sân huấn luyện chuyên môn có một lớp lá chắn lực trường kết hợp trường Neutrino được dựng lên.
Ngoài lá chắn là Lâm Bố với bộ mặt ai oán.
Đặc biệt khó chịu, đặc biệt bất lực.
Đinh Hổ nhìn Lâm Bố với ánh mắt ngoài cười trong không cười, sâu trong đó biểu lộ sự đặc biệt thỏa mãn cực kỳ khó thấy.
Trần Phong giúp anh ta vả mặt Lâm Bố.
Sự thật chứng minh, những gì Lâm Bố nói chỉ là xạo.
Nguyên nhân Trần Phong không đồng ý phối hợp huấn luyện với anh ta, căn bản không phải là coi thường.
Trần Phong không giống với những người khác, con hàng chính là lười nhác đơn thuần!
"Thượng tá Lâm, bây giờ là thời gian huấn luyện của tôi, xin anh đừng quấy rầy."
Đinh Hổ nói qua lớp lá chắn.
Lời này của anh ta cũng không phải trêu chọc gì.
Không quấy nhiễu quá trình làm việc của huấn luyện viên khác là quân quy.
Mặt Lâm Bố không hề cảm xúc, "Tôi không quấy rầy, tôi chỉ đứng xem thôi."
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng đến lúc Trần Phong ra trận, bắt đầu cùng Đinh Hổ hướng dẫn Bàng Đức sử dụng hệ thống chiến đấu cá nhân lần đầu, Lâm Bố vẫn nhịn không được.
"Trần Phong, cậu thật sự muốn lãng phí thời gian với người này như vậy sao? Hãy để tôi dạy cậu, tôi cam đoan trong vòng một tháng, cậu sẽ tiến vào top 10 toàn quân, trong vòng ba tháng cậu sẽ vượt qua tôi!"
Trần Phong nghiêng đầu tránh đi, âm thầm tổn thương, đúng là không có biện pháp gây khó dễ cho anh ta.
Hắn làm sao mới nói được với anh ta: ‘Có lẽ bây giờ tôi đã siêu việt hơn anh phân nửa rồi đấy?’
"Đừng để ý đến anh ta, chúng ta cứ làm việc của mình." Đinh Hổ túm lấy Trần Phong.
Trần Phong gật đầu, bắt đầu dựa theo yêu cầu của Đinh Hổ, vận hành quá trình che giấu cho Bàng Đức bên cạnh.
Lòng Lâm Bố đau như bị người ta đâm một đao.
Thời gian trân quý bản thân của thiên tài dạng này phải được tăng lên, thế mà lại đem đi huấn luyện tân binh, quả là phí của trời.
Nhưng việc đã đến nước này, không cách nào thay đổi được. Lâm Bố cưỡng ép bản thân trở lại tỉnh táo, tiếp tục đứng bên cạnh quan sát.
Sau một lúc, chỉ cần nhìn qua vài động tác, Lâm Bố đã âm thầm cảm thán.
Không hổ là đồng cấp thiên tài với anh ta, thậm chí cả động tác cơ sở cũng để lộ ra cảm giác vận hành uyển chuyển.
Đồng thời, Lâm Bố đã kiểm tra các thay đổi xếp hạng của Trần Phong trên mạng dữ liệu, và chúng khiến anh ta rất ngạc nhiên.
Tốc độ tiến bộ của người này thật quá kinh người.
Vẫn ở mức độ chịu đựng 50%, nhưng xếp hạng của hắn đã nhiều lần trèo lên top 400.
Người phải bị thương hôm nay, nhất định không chỉ có mỗi Lâm Bố.
Trước khi Bàng Đức bắt đầu chính thức huấn luyện, anh ta vẫn đầy lòng mong chờ vào chính mình.
Mặc dù không dám đánh đồng bản thân với Trần Phong, bắt đầu ở top 1,000 nhưng Bàng Đức cảm thấy trình độ của mình cùng lắm cũng chỉ ở top 50,000.
Đến giữa trưa, Bàng Đức một thân một mình, ngồi xổm một cách trầm lặng ở góc tường, đưa tay vẽ từng vòng tròn.
Rất mất mát, hết sức đau buồn.
Anh ta đã thật sự cố gắng.
Nhưng đối mặt với kẻ có xếp hạng vượt hơn 1 triệu người, nội tâm của anh vẫn có chút không thể tiếp nhận.
Đinh Hổ thì đang cảm khái.
Quả nhiên, gần mực thì đen gần đèn thì rạng, kiểu mẫu như Trần Phong có tác dụng rất rõ ràng. Lần đầu tiên Bàng Đức vận hành hệ thống chiến đấu cá nhân lại có thể tiếp cận với một kẻ xếp hạng hơn 1 triệu người, rất hiếm thấy.
"Không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây, buổi chiều tôi còn có lớp tự học văn hóa."
Trần Phong nói một câu rồi chuẩn bị rời đi.
Lúc sáng, hắn thật sự là vì nể mặt Bàng Đức nên mới đến, đơn thuần chỉ là để giúp đỡ.
Trần Phong vừa bước ra khỏi lá chắn năng lượng, Lâm Bố, vẫn một mực giả vờ yên tĩnh quan sát ở gần đó, bỗng nhiên chuyển động, chỉ trong chốc lát đã triệu hoán hệ thống chiến đấu cá nhân, lao thẳng tới.
"Trần Phong! Dốc toàn lực đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận