Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1276: Kẻ Phản Bội Nền Văn Minh

7 ngày sau, Tần Quang lật lại trang đầu tiên của sách sử: "Tốc độ nguyên bản, tiến lên."
Thời gian thấm thoắt, đảo mắt đã qua 135 ngày.
Tần Quang lại có thêm mười mấy người bạn sách.
Ông không chỉ đọc tư liệu đến từng câu từng chữ một, mà còn xem lại từng slide tài liệu hình ảnh cũ mèm.
Tần Quang nhìn thấy rất nhiều thứ.
Đất nước Trung Hoa bối rối trước cảnh bị đánh sập bởi những con tàu bọc sắt của các cường quốc.
Chỉ trong vài thập kỷ, 400 triệu người đã phải chịu đựng cảnh loạn trong giặc ngoài, dân số giảm mạnh xuống chỉ còn hơn 200 triệu, dân chúng lầm than, khổ không thể tả.
Đất nước 5.000 năm tuổi đã mất đi tôn nghiêm, mất đi tự do, súng ống đã phá hủy cốt khí của nền văn minh, dầu đen đã tiêu hao ý chí của nền văn minh.
Cỏ dại mọc lan tràn trên những mảnh đất canh tác, 10 nhà 9 xương khô.
Của cải của đất nước có niên đại 5.000 năm bị càn quét, trẻ con vừa sinh ra đã chết yểu trong đói khát.
Hơn 90% người còn sống không biết tại sao mình muốn sống, không hiểu sao trên đời có thể có người ăn bữa nay mà không lo cho bữa mai.
Lòng tự tôn của dân tộc Trung Hoa đã bị xói mòn đến mức chỉ còn lại một tia lửa, 5000 năm văn hiến sắp sửa bị hủy hoại trong chốc lát.
Vào thời khắc tồn vong nguy cấp này, con sư tử bị tra tấn đến gầy trơ xương đã phát ra một tiếng gầm thét, biểu thị sự không cam lòng.
Lại trôi qua thêm mấy chục năm lịch sử đầy biến động, từ sau năm 1949, người dân của đất nước 5.000 năm tuổi rốt cuộc cũng biết rằng, hóa ra người bình thường cũng có đủ tư cách để sở hữu một mảnh đất cho riêng mình, hóa ra thứ lương thực mà mình ăn không hết có thể đem đi đổi lấy những thứ phục vụ cho sinh hoạt thường ngày, hóa ra, nô lệ không phải là thứ bẩm sinh.
Nhưng lúc này, con sư tử vừa thoát khỏi trận chém giết thảm thiết vẫn còn gầy trơ xương, bị khinh bỉ khắp nơi, bị cảnh giác theo dõi, bị dụ dỗ, bị coi thường, thậm chí có người còn cầm dao mổ hăm he muốn làm thịt nó.
Còn bị chia rẽ nội bộ bởi thứ "tự do nhỏ" trong sổ, bị vu oan hãm hại bởi những lời lẽ ác ý của "người một nhà" - cái kẻ mà tay này cầm cuốn sổ "tự do nhỏ", tay kia giấu sau lưng nắm tờ tiền giấy màu xanh.
Trên con đường tập tễnh tiến về phía trước, sư tử phải đối mặt với cả thế giới bên ngoài và cái gọi là “sự khác biệt hợp lý” bên trong - thứ tưởng chừng như chính nghĩa nhưng thực chất lại vô cùng ác độc.
Đoạn đường này khó khăn gian khổ biết bao nhiêu.
Thời gian thấm thoắt, đảo mắt đã đến năm 2020.
Người dân của đất nước 5.000 năm tuổi cuối cùng cũng dần hiểu được "tự do nhỏ" và "tự do lớn", cuối cùng, năm 2049 , họ đã dùng chính sức mạnh dân tộc để nói với toàn bộ nền văn minh nhân loại, con đường nào là con đường đúng đắn.
Trong hội nghị đọc sách lịch sử Trung Quốc này, Tần Quang đã nói thế này: "Kinh nghiệm lịch sử đã dạy cho chúng ta biết rằng, khoa học công nghệ là nhiên liệu để thúc đẩy sự tiến bộ của nền văn minh, nhưng tư tưởng mới là bánh lái dẫn dắt sự tiến bộ của nền văn minh. Trong suốt mấy trăm năm qua, bước chân của nhân loại quá nhanh, quá vội vã. Nhất là hạm đội của chúng ta, chúng ta vẫn chăm chăm vào mục tiêu cuối cùng, mà quên mất rằng phải dừng lại và nhìn về phía sau. Việc lãng quên lịch sử chẳng khác nào là phản bội lại nền văn minh! Sự hỗn loạn của liên minh Ý Chí Tự Do, cũng xuất phát từ điều này! Ngồi mài dao nhưng không quên kỹ thuật đốn củi, nếu chúng ta nắm bắt tư tưởng công tác ngay từ đầu thì đã không xảy ra thảm cảnh như vậy. Tôi không phủ nhận rằng ai cũng có quyền theo đuổi tư lợi của mình, nhưng nhất định phải có một điều kiện tiên quyết. Chính là, nền văn minh nhân loại phải phát triển đến mức, cho dù có gặp phải rủi ro hay bất kỳ sóng gió nào thì nó cũng không gây nguy hiểm cho sự tồn tại của toàn văn minh! Chỉ khi đó, nhân loại mới có đủ tư cách để làm những gì mình muốn, mới có thể trở thành người mà mình muốn trở thành. Bằng không, chính là kẻ phản bội nền văn minh!"
Mấy chục người còn lại trong hội nghị đọc sách lần lượt gật đầu công nhận.
Dù những người này đến từ tinh hệ nào, có màu da và hình thái cơ thể như thế nào, tính cách khác nhau ra sao, thì không ai thể phủ nhận những bài học đến từ kinh nghiệm lịch sử.
"Từ ngày mai, chúng tôi sẽ xem xét lại và đưa ra một kế hoạch khả thi hoàn chỉnh."
Tần Quang tuyên bố tan họp.
Trở lại phòng của mình, Tần Quang kiểm tra tình trạng của Chu Đông Lai trong cabin đông lạnh.
Ông mỉm cười nhẹ nhõm.
Ước mơ lớn nhất của mỗi người cha không phải là tự mình đạt được thành công mà là nhìn thấy con cái vượt qua bản thân.
Trong hạm đội này, Tần Quang không có con cháu, thành ra, Chu Đông Lai vừa là học trò, vừa là con của ông.
Tần Quang tự nhủ: "Đứa nhỏ ngốc nghếch ấy đã sớm vượt qua mình rồi."
Chu Đông Lai lựa chọn tự bôi đen mình để bảo vệ Tần Quang, không phải vì nghĩ rằng năng lực của mình thua kém thầy, mà vì cho rằng Tần Quang, người đã hơn 240 tuổi, là một lịch sử sống.
Tần Quang quật khởi từ chiến dịch bất ngờ đầu tiên của đế chế, chứng kiến sự suy tàn nhanh chóng của một tinh hệ phồn vinh khổng lồ dưới sự tấn công của mắt kép, sau đó lại tham dự vào quá trình khôi phục đầy gian nan khó khăn, thậm chí còn vào sinh ra tử tạo nên uy danh hiển hách ở mặt trận tiền tuyến tinh hệ.
Những lời tương tự nếu được nói ra từ miệng của Tần Quang sẽ có ý nghĩa lịch sử sâu sắc hơn những gì một người thuộc thế hệ thứ hai thứ ba như Chu Đông Lai nói ra.
Để dạy cho hạm đội một tư tưởng lớn như vậy, thì cần phải dựa vào cảm giác lịch sử, chứ không phải là những lời nói ba hoa chích chòe.
Mà người thích hợp nhất, chỉ có thể là Tần Quang, chỉ có ông mới có thể cho bọn họ được những thứ này.
Tần Quang quyết định san sẻ công việc của mình, giao cho người khác.
Về phần bản thân, ông sẽ lui về phía sau một chút, trở thành một trong những lãnh tụ tinh thần.
"Thầy sẽ dạy tất cả mọi người về bài học này thật tốt. Thầy cũng sẽ kiên trì cho đến khi con tỉnh lại."
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Tần Quang đã thì thầm như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận