Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 121: Mạnh Uyển Nguyệt Cũng Thích Hắn?

Đối với mỗi một người gây dựng sự nghiệp mà nói, tầm quan trọng của người hợp tác không cần nói cũng biết.
Người hợp tác phải là người có thể tin tưởng được, còn phải có nhân mạch, mạng lưới quan hệ, còn phải có năng lực, quan trọng nhất là, phải có tiền.
u mập mạp này,ngoại trừ năng lực ra, thì ba phương diện còn lại đều khiến Trần Phong rất hài lòng.
Nhưng u Tuấn Lãng vừa tiếp nhận sản nghiệp của Chu A, hiện tại, sản nghiệp cá nhân rất khổng lồ, hơn nữa, còn đang phải chỉnh đốn lại bên trong, cho nên, không thích hợp gia nhập sản nghiệp của u Tuấn Lãng.
Trần Phong vừa không có lập trường, vừa không có vốn, không thể trở thành lão đại dưới cờ sản nghiệp của u Tuấn Lãng.
Mà giống như những gì Trần Phong đã từng nói với Chung Lôi, có là anh em ruột thì cũng phải tính toán cho rõ ràng, hắn không thể để mình chịu thua thiệt.
Bản thân hắn là một người chuyên chở cần cù, nắm giữ nguồn tài nguyên độc nhất, hắn không tình nguyện trở thành một cổ đông nhỏ trong sản nghiệp của u Tuấn Lãng, biến thành người làm công cho kẻ khác, còn bị quản chế bởi kẻ khác.
Nếu không thể nắm được quyền chủ đạo, thì hắn sẽ gặp phải bất lợi khi hắn muốn lợi dụng năng lực "biết trước" để khống chế toàn cục.
Trần Phong cũng không muốn trở thành công ty quản lý của u Tuấn Lãng, vì như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, hắn cũng không biết phải xây dựng một công ty quản lý như thế nào.
Hơn nữa, hắn vừa phải nâng đỡ u Tuấn Lãng, vừa phải không để chính mình thua thiệt, phải tiếp tục tích lũy vốn, cho nên, bản quyền của tất cả bài hát mà u Tuấn Lãng hát, phải do công ty của hắn nắm giữ trong tay.
Vì lẽ đó, biện pháp tốt nhất là hắn phải đăng ký trước một công ty, phải mở rộng phạm vi kinh doanh, càng rộng càng tốt, sau đó để u Tuấn Lãng đầu tư cổ phần, để anh ta trở thành một cô đông không lớn không nhỏ, lại để cho u mập mạp bỏ tiền ra, lại để cho hắn sắp xếp người tới làm việc.
Tự mình bỏ ra tài nguyên không thể phục chế, u mập mạp lại có thể dùng tài nguyên của anh ta để phục chế. Bây giờ chỉ thiếu một sách lược hợp tác hoàn mỹ nữa mà thôi.
Trò chuyện với u Tuấn Lãng xong, đem ý tưởng làm rõ, sau đó Trần Phong liền nhẹ nhõm, đắc ý tiếp tục viết ca khúc.
Không lâu sau, điện thoại của hắn lại vang lên, vừa nhìn số điện thoại gọi đến, ngón tay cầm bút của hắn hơi run lên.
"Có chuyện gì không? Đã trễ thế này mà còn chưa ngủ à?"
"Mới 10h thôi mà, đã trễ đâu."
Chung Lôi ở đầu bên kia tức giận nói.
Trần Phong thở dài: "Phải phải, xém chút thì quên rằng cô toàn thức đêm ngủ ngày. Có điều, lần này cô cũng nên rút kinh nghiệm một chút đi, Mạnh Uyển Nguyệt đột nhiên choáng váng cũng là vì mệt nhọc quá độ đấy."
"Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ chăm sóc tốt bản thân mà. À phải rồi, lần này anh phải bồi thường hơn năm trăm vạn, đúng không?"
Chung Lôi vừa nhắc tới cái này, Trần Phong lập tức cảm thấy thốn thốn, đến bây giờ hắn vẫn không dám nhìn tin nhắn khấu trừ tài khoản của ngân hàng, chính là vì nghĩ rằng mắt không thấy thì tâm không phiền.
Nếm bao cay đắng để làm một người chuyên chở, chẳng biết xấu hổ tán tận lương tâm mà đi đạo nhạc, vứt bỏ liêm sỉ vứt bỏ nhân cách vứt bỏ da mặt, vất vả lắm mới góp được hơn ngàn vạn, chớp mắt một phát hụt hẳn 50%, ai có thể dễ chịu nổi chứ?
"Cô đừng tự vạch áo cho người xem lưng. Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, tiền mà, sinh không mang đến chết không mang đi. Tôi không để tâm lắm đâu."
Chung Lôi cười đến mức ngã nghiêng ngã ngửa: "Nếu câu cuối mà anh không nức nở thì tôi đã tin anh rồi."
"Tôi không có khóc!"
"Giọng anh có run! Tôi nghe được!"
"Được rồi, quên đi, dù sao thì cũ không đi mới sẽ không tới, tôi kiếm lại là được. Tôi sao chép thêm....viết thêm cho cô vài ca khúc, chúng ta kiếm lại."
"Ừm, tôi sẽ trả tiền cho anh."
"Không cần, không cần."
"Nhất định phải trả! Chuyện này không phải do anh quyết định."
"Ạch, được rồi."
"Trần Phong, cám ơn anh."
"Được rồi, hôm nay cô đã nói n lần rồi, ngủ đi, ngủ đi."
"Được."
Cúp điện thoại.
Trần Phong thở phào nhẹ nhõm.
Chung Lôi thở dài.
Có một số việc đã thay đổi, có một số việc lại không thay đổi.
Mặc dù Chung Lôi tôn thờ chủ nghĩa độc thân, nhưng cô nàng là người làm nghệ thuật, tình cảm của cô nàng còn bén nhạy hơn cả người khác.
Sao cô nàng không hiểu rằng lúc Trần Phong trả lời lấy lệ với Mạnh Uyển, chính là đang giữ một khoảng cách với cô nàng.
Nhưng kỳ diệu là cô nàng lại không khổ sở, mà ngược lại, còn cảm thấy chuyện này là đương nhiên.
Cô không trách Trần Phong.
Cô nàng biết rõ người này vốn là như thế.
Cộc cộc cộc.
Đêm nay, Trần Phong nhất định không được yên tĩnh.
Lại có người gõ cửa.
Mở cửa nhìn một cái, Trần Phong kinh ngạc hỏi: "Mạnh tiên sinh, có chuyện gì không?"
Mạnh Hiểu Chu tựa hồ hơi bối rối, theo bản năng đưa tay đẩy đẩy mắt kiếng gọng vàng: "Lần nữa phải cảm ơn Trần tiên sinh anh đã cứu tính mạng của em gái tôi. Lần này, anh phải bồi thường đến năm trăm vạn, tôi sẽ nghĩ biện pháp trả lại cho anh."
Trần Phong khoát tay: "Không cần, thật sự không cần đâu."
Không ngờ Mạnh Hiểu Chu cũng nói muốn trả tiền lại, nhưng Trần Phong không thể nhận lấy số tiền này.
Chỉ có chính hắn mới biết, nếu như không phải Chung Lôi cũng ở trên xe, thì Mạnh Uyển Nguyệt chắc chắn đã chết.
Hắn sẽ không đi cứu.
Hắn biết suy nghĩ của mình có chút lãnh khốc vô tình, hắn cũng biết rõ rằng sau chuyện này nếu như nhìn thấy Chung Lôi phải thương tâm bởi vì mất bạn tốt, nếu như nhìn thấy người nhà của Mạnh Uyển Nguyệt, nhất định hắn sẽ cảm thấy áy náy tự trách.
Nhưng từ khi hắn quyết định gánh lên vai trách nhiệm cứu vớt nhân loại, thì cũng đã định sẵn rằng hắn sẽ phải gánh lên vai càng nhiều thống khổ giày vò.
Loại cảm xúc áy náy tự trách này, hắn vẫn có thể gánh được.
"Nhất định phải trả. Ngoại trừ số tiền 500 vạn này ra, tôi còn muốn gửi thêm cho anh 500 vạn. Chỉ có điều, lúc tôi du học đã tiêu hao hết không ít tiền của trong nhà, nên khoản tiền này ước chừng tôi phải gom góp trong một hai năm mới đủ."
Mạnh Hiểu Chu kiên trì nói.
Trần Phong vô cùng đau đầu: "Thực sự không cần phải làm như vậy đâu."
"Tôi chỉ có một cái yêu cầu quá đáng."
"Cái gì?"
"Nếu Trần tiên sinh không có thứ cảm giác kia với em gái tôi, thì hãy dứt khoát cự tuyệt con bé đi."
"Hả?"
"Thật tình mà nói, những gì Uyển Nguyệt nói trên bàn cơm hôm nay kỳ thực có chút mạo muội. Nhưng người làm anh trai như tôi vẫn có thể nhìn ra được, mặc dù con bé vội vàng muốn gán ghép Trần tiên sinh và tiểu thư Chung Lôi, nhưng thật ra là muốn chặt đứt tình cảm nhớ nhung của chính con bé sớm một chút. Ngủ ngon."
Mạnh Hiểu Chu nói xong thì bỏ chạy.
Trần Phong cứng đờ tại chỗ.
Có câu, trên đời hiểu rõ em gái nhất, không phải là ba mẹ, mà là anh ruột.
Mạnh Hiểu Chu giải thích một cách vô cùng hoàn mỹ.
Trần Phong câm lặng... Mạnh Uyển Nguyệt cũng thích mình rồi hả?
Cái quái gì vậy!
Ơn cứu mạng khiến phụ nữ cảm động đến mức như vậy sao?
Không đúng, có lẽ thứ hấp dẫn cô nàng còn có cả tài hoa của mình.
Nhưng bây giờ mình quả thật không có hứng thú, cũng không có tinh lực để chơi trò nhi nữ tình trường.
Cho nên, các vị à, thật ngại quá.
Không hiểu sao, Trần Phong lại nhớ đến câu nói của Đường Thiên Tâm trước ngày mạt thế một ngày.
"Không phải, cấy được rồi. Tôi thụ thai thành công rồi."
Trái tim không tự chủ mà co rút đau đớn, hắn bỗng nhiên hâm mộ tâm thái lý trí của Đường Thiên Tâm.
Ở một mức độ nào đó, tựa hồ dùng suy luận logic để thay thế cảm xúc tình cảm cũng cái có lợi.
Trần Phong nhún nhún vai, trở về phòng.
Mình không ngăn được người khác yêu thích mình, nhưng mình biết rõ chính mình phải làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận