Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 268: Không Thay Đổi Gì

Những phần kể trên là năm ý tưởng hoạt động cốt lõi mà Trần Phong đặt ra trong lần này.
Còn một điều nữa, hắn tạm thời chưa thể quyết định được.
Hắn còn một ý tưởng liên quan đến chế độ xã hội.
Trong tuyến thời gian trước đó, lợi ích của hệ thống xã hội nhân bản hóa triệt để là cực kỳ rõ ràng.
Nó rất hài hòa, mọi người đều có tính cơ động cao và hoàn toàn chủ động.
Nhưng nhược điểm và vấn đề là ở đây, quyền tự chủ cá nhân quá mạnh, không gian dung sai lỗi (fault tolerance) quá cao.
Nếu không có một hệ thống cưỡng chế năng lực hành động cao, để uốn nắn những sai lầm này kịp thời, thì rất khó để những cá nhân đã đi sai đường để quay trở lại.
Ví như học phái trực giác vô cùng đặc sắc kia, bản thân nó chính là sản phẩm của việc quá tự do.
Nếu không nhờ có Trần Phong 'diệu bút sinh hoa', đổi đá thành vàng, thì toàn bộ một vạn người của học phái trực giác sẽ trở thành phế vật hết.
Cho nên, Trần Phong đã từng ngẫm qua, phải làm thế nào để hệ thống xã hội có thể tốt hơn, vừa có thể phát huy tính cơ động và chủ động của mọi người đến cực hạn, lại có cơ chế sửa lỗi đủ cường đại.
Vấn đề lại trở về vạch xuất phát.
Theo thế giới quan của Trần Phong, hắn vẫn cho rằng cần phải có một vị lãnh tụ vĩ đại, thì mới có thể vận hành hệ thống cộng hòa thành công.
Nhưng hắn chẳng hy vọng xa vời rằng, hắn có thể làm được gì để tạo hóa biến ra một lãnh tụ vĩ đại trong mấy trăm năm nữa.
Hắn nghĩ, nếu làm không được, thì chỉ có thể gác lại.
Bất tri bất giác, Trần Phong đã hoàn thành xong kế hoạch, vuốt phẳng mạch suy nghĩ xong thì cũng đã 12h trưa.
Hắn nhanh chóng dùng xong cơm trưa, lại quay trở lại phòng, mở máy tính lên, bắt đầu ghi bản nhạc điện tử.
Chỉ có một tháng để hoàn thành tất cả mọi chuyện, vì thế, thời gian cực kỳ gấp gáp, Trần Phong quyết định tận lực tăng tốc nhịp độ, tránh lãng phí thời gian.
Khoảng 2 tiếng sau, hắn đã hoàn thành xong 5 bài hát, đứng dậy duỗi người một cái, chuẩn bị xuống lầu.
Chung Lôi vừa ngoan ngoãn ngủ xong một giác, cô nàng muốn qua đây tìm hắn, bảo là có chút vướng mắc cần hắn giải đáp.
Trần Phong vừa nhanh chân bước xuống cầu thang, vừa nhẩm tính trong lòng.
Ở lần xuyên qua trước, thông qua lịch sử, hắn biết được hai người sẽ 'bạch đầu giai lão'.
Hơn nữa, năng lực sáng tác nghệ thuật của Chung Lôi cũng không bị tác động bởi hắn, trước khi sáng tác "Thần Phong", vì tuổi cao nên số lượng bài hát mà cô nàng sáng tác ra không được xem là nhiều, dẫn đến tổng lượng tác phẩm của cô nàng cũng giảm sút nghiêm trọng, có điều, chất lượng của từng ca khúc thì không hề suy giảm, thậm chí, còn thăng hoa hơn.
Vậy thì, dường như hắn có thể cân nhắc đến việc cho Chung Lôi một nhân sinh hoàn mỹ hơn.
Nhưng Trần Phong không có ý định sẽ hành động một cách thiếu suy nghĩ.
Hai ngày trước còn dụ người ta viết "Thần Phong', còn oai phong lẫm liệt tỏ vẻ nếu viết không xong bài hát thì không nói chuyện yêu đương, nếu hôm nay mà thay đổi ý định thì chẳng thỏa đáng tí nào cả, Trần Phong sợ nếu làm như thế thì sẽ ảnh hưởng đến động lực sáng tác của cô nàng.
Hắn không thể bởi ham muốn cá nhân mà khiến một bài hát trọng yếu như "Thần Phong" chết từ trong trứng nước.
Tại sao hắn không 'chuyên chở' "Thần Phong" về?
Thực ra hắn từng nghĩ đến chuyện này rồi, nhưng làm không được, dùng trí não của một nhân loại Ngân Hà cũng không thể nhớ được nó.
Lượng thông tin chứa trong bài hát "Thần Phong" chẳng thua kém gì so với kho gen của nhân loại.
Mặc dù trí não của hắn có thể ghi nhớ được thanh âm, có thể khôi phục toàn bộ giai điệu của bài hát trong đầu, nhưng đó chỉ là năng lực cưỡng chế ghi nhớ của hắn mà thôi, hắn không thể viết ra được một khúc phổ hoàn chỉnh mà hậu thế có thể hiểu được nó.
Thế kỷ 21 không có thiết bị bắt sóng não, cũng không có đủ năng lực để nghiên cứu phát minh và sản xuất nó, nên không thể chuyển hóa thanh âm từ trong tư duy của hắn thành thanh âm ngoài đời thực được.
Năm đó, Chung Lôi cũng không viết khúc phổ hoàn chỉnh, toàn bộ giai điệu bên trong đều không có bất kỳ nhạc khí nào có thể tham chiếu được, Chung Lôi chỉ đơn giản là nảy ra vận luật và giai điệu kèm theo, diễn tấu từng chút từng chút một, từ đó tạo ra một loại thanh âm đặc biệt.
Bất kỳ 0,1s biến âm nào đều cất giấu N chi tiết.
Trần Phong không thể "chở" nó về.
Hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp để thôi thúc, gián tiếp ảnh hưởng đến tiến độ sáng tác của cô nàng.
Thường nói, cách trị quốc như cách nấu một món ngon, nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng thực ra có rất nhiều điều cần phải lưu ý.
Như vậy, thời gian tán tỉnh nhau thế này còn tinh tế và khéo léo hơn cả việc trị quốc và nấu mỹ vị.
Trần Phong không có thầy chỉ dạy, toàn bộ đều dựa vào chính bản thân, trong đêm tối mò mẫm tảng đá mà qua sông.
Lúc xuống cầu thang đi vào đại sảnh, hắn vẫn đang ngẩn người, nhưng bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói vô cùng đáng ghét.
"Chung Lôi à, chúng tôi thực sự mang theo thành ý đến đây mà, cô hãy châm chước cho chúng tôi đi, dù gì thì mọi người cũng là đồng hương, gặp nhau nơi đất khách này, cô giúp tôi đề cử một chút đi."
Trần Phong ngẩng đầu, người phía trước chính là người từng gặp mặt một lần trong party Grammy, Phó chủ tịch của Trung Nghệ Entertainment - Vương Tây Lôi.
Hiện tại, lão già này mang theo vài người đứng trước cửa chính, chắn đường Chung Lôi, dây dưa không ngớt.
Chung Lôi nghiêng người tránh gã, muốn bước vào thật nhanh, nói một cách thiếu kiên nhẫn: "Tôi không quen các anh. Dựa theo hiểu biết của tôi về Trần Phong, chắc chắn anh ấy chẳng muốn có chút tiếp xúc nào với các anh đâu, tránh ra!"
Đôi bên không hề có thâm cừu đại hận gì, nhưng với tính cách ghét ác như kẻ thù của Chung Lôi, cô nàng vô cùng chán ghét hạng người tầm thường - chỉ vì 'cọ nhiệt' mà giở trò mạo danh thay thế này.
Vả lại, đối tượng mà đối phương mạo danh lại là bản thân cô nàng và Trần Phong, cho nên, càng khiến cô nàng cảm thấy chán ghét cực độ.
Đối mặt với kẻ mà mình không ưa, Chung Lôi sẽ bày thái độ này, cô nàng không giỏi diễn kịch và cũng lười giả tạo.
"Cô, sao cô có thể không chừa chút mặt mũi cho người khác thế hả?"
Tô tiểu sinh lòe loẹt bên cạnh đột nhiên thò tay kéo Chung Lôi lại.
Ở trong nước, cậu tiểu thịt tươi này rất được các vị 'chị đại' trong ngành giải trí ưu ái, lúc tham gia các chương trình tạp kĩ cũng rất tự nhiên mà 'kề vai sát cánh', cho nên, động tác lôi lôi kéo kéo thế này cực kỳ tự nhiên.
Nhưng không ngờ Chung Lôi lại nhanh tay lẹ mắt như vậy, trở tay đẩy cậu ta ra xa, còn tát cậu ta một cái "bốp" giòn tan.
Cảnh tượng xung quanh đột nhiên đóng băng.
Tiểu sinh họ Tô che nửa bên mặt, cực kỳ kinh ngạc.
Vương Tây Lôi thì hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta một cái, lần đầu tiên cảm thấy "kỹ xảo" của cậu ta không có đất dụng võ như thế.
"Đừng có táy máy tay chân với tôi, tôi không phải là mấy con quỷ già thích 'trâu già gặm cỏ non' kia!"
Chung Lôi khoác tay trước ngực, giận không kiềm được, khí thế lẫm liệt.
Từ nãy đến giờ, Trần Phong vẫn luôn yên lặng đứng sau lưng cô nàng, nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
Thật hiếm khi gặp được tư thế hung hăng của cô nàng như này, rất giống với lần trước, khi cô nàng mắng mỏ Chu A trước mặt mọi người.
Cô nàng đã thay đổi rất nhiều.
Nhưng thực ra cũng chẳng thay đổi mấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận