Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 577: Dùng Tâm Hồn Rộng Lớn Để Cảm Hóa Anh

Khoảng 2 tiếng sau, cuộc thảo luận đã cho ra kết quả, Đường Thiên Tâm xuất hiện trước mặt Trần Phong với tư cách là người đàm phán được chọn ra.
Lúc này, Trần Phong vẫn đang trông coi bức tượng của mình.
Tổ trù bị bên kia không cho ngừng, hắn không cho xây.
Chỉ cần Trần Phong còn ở đây, hắn có thể bị áp chế với sự kiểm soát hiện trường của quân đoàn trưởng, nhưng chỉ hắn vừa quay lưng bỏ đi, thì đoán chừng sáng sớm mai thức dậy, bức tượng cay mắt này sẽ phải khiến hắn biến thành cái mặt gấu.
"Trần Phong, thảo luận của chúng tôi đã có kết quả rồi. Mặc dù lý luận của anh rất thuyết phục, nhưng chúng tôi không thể đồng ý với yêu cầu của anh. Đây là kết quả của cuộc trưng cầu dân ý. Anh xem qua đi."
Trần Phong chói mắt liếc nhìn.
1 phiếu tán thành, 2789 phiếu phản đối.
Thậm chí, không có phiếu trống hay trung lập nào.
Được thôi, hắn đã sớm biết kết quả sẽ là thế này từ lâu rồi, chỉ là giả vờ như không biết mà thôi.
Trần Phong "Phiếu tán thành kia là của cô?"
"Dĩ nhiên không phải, mà tôi cũng chẳng biết đó là ai."
Trần Phong nhún vai, hắn biết đó là Lâm Bố, hắn chẳng hiểu cái tên thần kinh này đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.
"Vậy thì cũng chẳng còn cách nào, vị trí quân đoàn trưởng kiêm đập nồi này, xin mời cao minh khác đi."
Đường Thiên Tâm vô cùng khó hiểu: "Tôi biết suy nghĩ của anh có thể tốt. Nhưng anh không thể bỏ qua những gì chúng tôi đã cố gắng, kể từ khi mái vòm Thái Dương giáng xuống, chúng tôi đã dựa vào sự hướng dẫn của nhà hiền triết Trần Phong mới có thể buông bỏ tranh chấp và tư lợi, kiên trì trong 500 năm để bền bỉ bước đi, quyết tâm tiến về phía trước. Bây giờ anh lại muốn tháo dỡ bức tượng của ông ấy, không chỉ phủ nhận thành tựu của ông ấy, mà còn hủy hoại niềm tin của hầu hết tất cả mọi người."
Trần Phong mỉm cười:
"Mấy loại tín ngưỡng như thế này lại phát ra từ một vị quân nhân như cô, tôi thực sự rất khó chịu. Ý nghĩa tồn tại của tín ngưỡng, chính là để người ta đã từ bỏ hy vọng tự lực cánh sinh, ký thác vận mệnh của mình vào sự chiếu cố của một vị thần không tồn tại nào đó.
Không thể phủ nhận rằng tinh thần của nhà hiền triết từng đóng một vai trò rất quan trọng, nhưng cách thức có được sức mạnh tâm linh thông qua việc sùng bái của người khác thì luôn có những hạn chế của thời đại.
Bản chất của cổ nhân cũng chẳng khác gì những vị thần không tồn tại. Thời thế thay đổi, chiến tranh càng lúc càng tới gần, như lửa sém lông mày. Chúng ta nhất định phải đem tín ngưỡng vào cổ nhân, chuyển thành niềm tin tuyệt đối vào năng lực của chính mình.
Cho dù nhất định phải tín ngưỡng vào ai đó, cũng không thể tin vào cổ nhân - người chỉ có thể hướng dẫn tinh thần cho chúng ta, mà phải tôn thờ vị lãnh tụ chân chính. Người này phải là người sống, phải có khả năng ra quyết định, có thể mang binh đánh giặc, có thể dẫn dắt nghiên cứu khoa học, hoặc kiểm soát tình hình chính trị."
Đường Thiên Tâm suy nghĩ một chút: "Lời nói của anh rất có đạo lý, nhưng vẫn không thể thuyết phục được tôi, huống hồ là thuyết phục được những người khác."
Trần Phong âm thầm trợn mắt: "Vậy dẹp đi, thích thế nào thì tùy."
Đường Thiên Tâm: "Vậy rốt cuộc thì phải làm thế nào thì mới thỏa mãn được anh? 800 triệu dân cư Lạc Thành bây giờ chỉ tin phục mỗi mình anh. 40 triệu người trong cái quân đoàn đập nồi này cũng chỉ trông cậy vào anh. Anh không thể cứ như vậy mà buông tay mặc kệ được."
“Nhưng cuộc đàm phán của chúng ta đã đổ vỡ rồi.” Trần Phong nhún nhún vai.
Các người biết chơi xỏ lá với tôi, tôi cũng am hiểu vụ này lắm.
"Anh có thể đưa ra một điều kiện khác, hợp lý hơn một chút."
Đường Thiên Tâm đỏ mặt, cố ý nâng cao ngực.
Ám chỉ rất rõ ràng.
Cô nàng lúc này chỉ còn kém chút không có trực tiếp nhào lên mới hô to: "Chỉ cần anh muốn, mặc dù tôi không thích, nhưng tôi có thể dùng tâm hồn rộng lớn của mình để cảm hóa đến sự bướng bỉnh của anh."
Đường Thiên Tâm cho rằng đây không phải là hành vi cưỡng bức thay đổi phương thức hành vi mà viện nghiên cứu chiến thần đề cập, bởi vì đây là lý do chính đáng thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Cô nàng tin rằng với tính cách kiên định trước sau như một của Trần Phong, rất dễ dàng lọt hố.
Sau đó, có lẽ thực sự mình có thể thưởng thức một chút cái thứ mà hắn vô cùng tôn sùng kia, liệu nó có thực sự mỹ diệu như trong mấy loại tiểu thuyết cổ đại và tác phẩm điện ảnh và truyền hình hay không
Trần Phong giả vờ trầm tư: "Được rồi, như thế này đi, không phá bỏ bức tượng, có thể. Nhưng phá hủy bảo tàng Cứu Thế ở Hán Châu đi. Đây là điều kiện đầu tiên của tôi."
Đường Thiên Tâm "Hả?"
"Cái này cũng không được sao? Vậy tôi sẽ lùi sang một điều kiện khác, phá hủy phòng thu thập cao nhất. Gần đây, trí tuệ vũ trụ mà nhà hiền triết trao cho tôi đã mạnh lên một chút. Tôi cần một sợi tóc trong phòng thu thập. Tôi có một hạng mục nghiên cứu khoa học nho nhỏ cần thực hiện."
Đường Thiên khó chịu hồi lâu mới nói: "Anh cũng vừa nói nhà hiền triết chỉ có thể hướng dẫn tinh thần cho anh đó thôi, đây không phải là lời nhắc nhở cụ thể cho anh sao? Những gì ông ấy làm cho chúng ta còn không đủ nhiều sao?"
Trần Phong "..."
Phiền phức quá.
Sao lại tự mình đào hố cho mình thế này.
“Cô chỉ cần nói được hay không thôi.” Trần Phong hơi thẹn quá hóa giận.
Đường Thiên suy nghĩ một chút: "Cái này thì có thể."
"Vậy thì tốt, điều kiện nho nhỏ thứ hai của tôi là, tôi cần biết hạch tâm của trí não tối cao Phồn Tinh đang ở đâu."
“Anh hỏi cái này làm gì?” Đường Thiên Tâm sửng sốt.
Trần Phong đan hai tay vào nhau: "Chuyện này cô không cần phải quan tâm, cô hỏi xem liệu có được hay không đi, dù sao thì nếu hai cái điều kiện này đều không tốt, thì tôi thật sự chẳng còn tâm tư nào đâu. Lần này tôi đã lăn lộn rất lâu. Nhưng cô cũng đừng lo rằng tôi sẽ không ra sức, tôi có thể cam đoan, một khi cuộc chiến thực sự bắt đầu, tôi nhất định sẽ là người xông lên phía trước nhất, xông pha hung hãn nhất, đánh bại kẻ thù hung ác nhất. Nhưng cái thứ quân đoàn trưởng này, tâm tình tôi không tốt, không thể làm tốt được, vì vậy tôi sẽ không cân nhắc đến nó nữa..."
Đường Thiên Tâm nắm bắt thái độ của hắn, triệu hóa trang bị Đằng Long bay đi.
Trần Phong đứng yên, trên mặt là nụ cười như kiểu mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.
Hắn biết, lần này chắc chắn sẽ thành công.
Hai điều kiện này của hắn không tính là quá đáng.
Khoan đã...
Hình như mình vừa bỏ lỡ cái gì đó thì phải?
Thôi bỏ đi, đừng quan tâm đến mấy thứ tiểu tiết đó.
Lần này Phồn Tinh không phát sóng trực tiếp hội nghị cho hắn, nhưng Đường Thiên Tâm quay lại rất nhanh.
Đề xuất của Trần Phong được thông qua.
Đường Thiên Tâm ghé vào lỗ tai hắn lẩm bẩm một hồi, Trần Phong lộ vẻ mặt kinh ngạc, chợt bừng tỉnh hiểu ra.
"Thì ra là thế! Được rồi, tôi lập tức đi Hán Châu ngay."
Trần Phong chắp tay, xoay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận