Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 431: Cưỡng Ép Ghi Nhớ

Khác hẳn với sự náo nhiệt thường ngày, phố xá khá vắng vẻ, người đi đường thưa thớt, ngay cả những đồng tiền xu rơi trên mặt đất mà cũng có thể tích tụ một lớp bụi mịn, chẳng ai nhặt đi.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, Trần Phong đang có tâm sự quá nặng nên cũng lười bận tâm, chỉ đút hai tay vào túi bước đi chậm rãi.
Môi trường bên ngoài quạnh quẽ, ít bị quấy nhiễu hơn.
Lúc ở một mình chính là mảnh đất tốt nhất để 'thai nghén' tư duy khác biệt, trong đầu Trần Phong lại vô thức lạc trôi, như con ngựa không cương.
Trước đó, hắn đã tìm ra mạch suy nghĩ chung, nhưng vẫn có một vấn đề luôn làm hắn phải bận tâm.
Vấn đề về lãnh tụ.
Hắn không thích cái cương vị lãnh tụ này cho lắm.
Lần này hắn kiên trì, miễn cưỡng mà leo lên.
Nếu đánh giá theo kết quả, thì coi như hắn đã làm khá tốt.
Nhưng kỳ thực, hắn càng hy vọng có một vị lãnh tụ có thể tin tưởng hắn tuyệt đối, có đầu óc và bản lĩnh giúp hắn che mưa che nắng, và hắn chỉ cần cung cấp thông tin tình báo và xông pha chiếu đấu mà thôi, được như vậy thì thật quá tuyệt.
Nhưng dù hắn có vò đầu bứt tai thì cũng không thể nghĩ ra cách để nâng đỡ một vị lãnh tụ, với cái khoảng cách không gian và thời gian đằng đẵng như thế này.
Về lý thuyết, Đường Thiên Tâm là ứng cử viên hoàn mỹ nhất.
Tuy nhiên, Trần Phong không thể kiểm soát chính xác địa vị của mẹ đứa nhỏ mỗi lần xuyên qua.
Cô nàng còn tồn tại đã là sự may mắn lớn nhất, thực sự không thể đòi hỏi nhiều hơn.
Lần này mọi việc mà Trần Phong làm có thể diễn ra suôn sẻ như vậy, mẹ của đứa nhỏ lại có thể thành công kế tục nắm quyền binh, bên trong có rất nhiều điều trùng hợp.
Cuộc chiến tranh trăm năm bi thảm và khốc liệt kia, đã làm cho vận mệnh của nhân loại lâm vào khốn khổ, nhưng đó cũng chính là thời đại của những anh hùng.
Trần Phong theo thời thế mà sinh, như thiên thần giáng thế, hắn đóng vai chủ chốt trong các trận chiến lớn chống lại Lôi, sau đó trong lúc toàn nhân loại lâm vào tuyệt vọng, hắn lại lấy thân phận tiên tri ngàn năm, triệt để chinh phục Lôi, biến cô thành Phồn Tinh, lúc này mới có thể nắm quyền trong một tư thái không thể tranh cãi.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được, chưa hẳn đã có thể dễ dàng tạo ra bản sao thứ hai.
Nếu lần sau lúc hắn xuyên qua lại là thời kỳ hòa bình, mẹ đứa nhỏ chỉ là thiếu tướng hoặc thậm chí là một chức vụ thấp hơn, Trần Phong khó có thể giúp cô nàng trở thành lãnh đạo chỉ trong vòng một năm.
Cho dù hắn tự mình bộc lộ thân phận một lần nữa, để cho thiên hạ công nhận thân phận tiên tri ngàn năm của mình, nhưng nếu không có máu lửa rèn luyện, không chân chính leo lên chiến trường, thì dù hắn có treo ngược đánh toàn bộ nhân loại trên sân huấn luyện, hắn cũng không thể dễ dàng áp đảo tất cả mọi người.
Người khác sẽ đề cử hắn là con dao sắc bén nhất của nhân loại, nhưng Đường Thiên Tâm trong hàng ngũ chỉ huy chưa hẳn đã có thể giành lại quyền 'chấp chưởng giang sơn'.
Nhưng, thời cơ tốt đẹp được tạo bởi sự giết chóc máu lạnh của Lôi, Trần Phong lại không muốn trải nghiệm lần thứ hai.
17 tỷ câu xin lỗi, phải nói đến mức mệt mỏi rã rời.
Trần Phong lắc đầu, tự nhủ nếu không thể nghĩ thông suốt thì cũng đừng tiếp tục hao tâm tốn sức nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng.
Nhưng lòng người vốn dĩ khó có thể kiểm soát được, nếu có thể dễ dàng khống chế suy nghĩ như thế, nếu có thể nói không nghĩ thì lập tức không nghĩ nữa, thì hắn nên kiểm tra lại bản thân xem có phải do nghe "Thế Ngoại Chi Ca" quá nhiều nên hỏng óc rồi hay không.
Trong vô thức, Trần Phong ung dung bước qua cổng học viện George Mason.
Người bảo vệ ở đây biết hắn, khi nhìn thấy bộ dạng trầm ngâm của hắn, anh ta không hề tiến lên chào hỏi, để không làm xáo trộn suy nghĩ của vị đại nhân vật này.
Là một bảo vệ của một học viện âm nhạc như George Mason, chung quy cũng có chút ít kiến thức, thường biết được những tin tức nội bộ trong ngành.
Ngoài "Dục Hỏa" của Kelly Swift do Trần Phong sáng tác và nhận được thu hoạch trên giải Grammy, các bài hát tiếng Anh mà Trần Phong bán trong hai tháng qua cũng là do hắn viết và sáng tác, toàn bộ đều đã được phát hành, cũng nhảy dù trên top Billboard.
Thậm chí, trong top 50 của danh sách thuộc về giới u Mỹ, hiếm khi xuất hiện cùng lúc 2 ca khúc tiếng Hoa.
Một, là "Thiêu Đốt Bản Thân", Chung Lôi.
Một, là "Tung Hoành Tinh Không", Lộ Vy.
Kẻ tầm thường theo đuổi danh lợi, còn cường giả vượt lên trên thời đại, danh và tài tự đến.
Trần Phong bây giờ là một cường giả - sự thật không thể bàn cãi, dễ dàng phá vỡ gông cùm của mặt mũi Đông Phương.
Nhìn bóng lưng hờ hững của Trần Phong với hai tay đút túi, người bảo vệ thầm nghĩ, nhất định là hắn đang nghĩ ra điều gì đó kinh hãi thế tục nữa rồi, nhỉ?
Hắn thật là một con người tuyệt vời, hắn đã thoát khỏi những sở thích cấp thấp tầm thường, hắn có thể suy nghĩ sáng tạo mọi lúc mọi nơi.
Hẳn là nhờ sự tập trung chuyên chú đến mức này, mà hắn có thể trở thành một đại nhân vật vang danh khắp thiên hạ như hiện nay.
Trần Phong cũng chẳng để ý đến những suy nghĩ của người khác, sau khi dạo bước vào trong, hắn nhìn thấy một chiếc ghế gỗ sơn trắng bên cạnh bồn hoa đài phun nước, trong quảng trường nhỏ của học viện, hắn vô thức ngồi xuống, chống tay phải đỡ cằm, nghiêng người ngồi như thể đang rất suy tư.
Người bảo vệ đứng đằng xa thấy thế, sắc mặt khẽ biến, vốn định tiến lên nhắc nhở nhưng rốt cuộc lại rụt trở về.
Thôi bỏ đi.
Hắn nhiều tiền như thế, chắc chẳng quan tâm đến một bộ quần áo nhỏ bé làm gì đâu.
Sau khi ngồi xuống băng ghế, Trần Phong lại nghĩ đến cảnh tượng cuối cùng.
Lấy thân làm mồi, cùng kẻ địch 'đồng quy vu tận'.
Nhìn có vẻ oai phong khí thế, nhưng kỳ thực, đó chỉ là hành động bất lực của một con sói đơn độc.
Lần này, chỉ có hắn là nhân loại Ngân Hà, chỉ có một mình hắn là có thể giết chết địch.
Nếu như lần sau hắn có thêm nhiều chiến hữu cường đại hơn trong tay, thậm chí, hắn không còn là chiến sĩ mạnh nhất của nhân loại, hắn chỉ cần là một tên lính quèn cá mặn trong quân đội, rồi bị các vị đại lão sút một cú tuyệt đẹp đá hắn bay, thì phải làm thế nào đây?
Ngoài ra, lần này vì điều kiện hạn chế, nên chỉ có thể chuẩn bị 200.000 quả bom hạt vượt.
Nếu lần sau có thể làm tốt hơn, thực lực tổng hợp của nhân loại mạnh hơn, nhu cầu bắt buộc về số lượng nhân sự sẽ giảm bớt, có thể giữ lại mạng người nhiều hơn, chôn trực tiếp100 triệu quả bom hạt vượt tại vị trí mà kẻ xâm lăng sẽ xuất hiện, rồi chiến hạm địch sẽ bị nổ tung, hủy diệt thành tro bụi, chẳng phải sẽ sung sướng hơn sao?
Ý tưởng này tưởng chừng như hoang đường vô lý, nhưng kỳ thực lại vô cùng khả thi, gần ngay trong gang tấc, và chỉ còn một bước nữa thôi.
Ngay cả khi hắn không cân nhắc đến mấy thứ bàng môn tà đạo này, trực tiếp tiến lên trên con đường chiến trường trực diện thông thường, hắn cũng muốn buộc những kẻ xâm lăng phải tung bốn quân bài tẩy mới kia trong một lần.
Trong số đó, chiến cơ chuồn chuồn và quả bom lỗ đen đã được phân tích đến tận cùng, chúng đã nhanh chóng được Phồn Tinh tổng hợp thành một tập luận văn, chiếu vào võng mạc của Trần Phong và cưỡng ép ghi nhớ.
Chờ đến khi xuyên qua lại, miễn là không phát sinh sự thụt lùi lớn về công nghệ, hắn có thể tìm cơ hội thích hợp để có thể lợi dụng những thứ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận