Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1429: Ý Nghĩa Tồn Tại

Lúc này, mọi huyên náo đột nhiên dừng lại.
Thành viên tổ hậu cần với mặt nạ bị nứt nhìn chằm chằm vào phía trước, "chất lỏng" màu đen vốn đang lan tràn men theo vết nứt đã không còn chuyển động nữa.
Một tiếng bang bang bang nổ nhẹ vang lên bên tai cậu ta.
Cậu ta ngạc nhiên khi thấy chất lỏng màu sẫm thấm vào các vết nứt trên mặt nạ nhanh chóng mờ đi.
Cậu ta dùng chút năng lượng ít ỏi còn lại để mở hệ thống quét tự kiểm tra trang giáp, vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra những con mối siêu nhỏ đã ngừng tấn công, bắt đầu tự nổ, biến mình thành một tấm che mặt trong suốt có chất liệu tương tự mặt nạ của cậu ta, khôi phục chức năng của mặt nạ.
"Chuyện này……"
Cậu ta cảm thấy vô cùng hoang mang.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn sang phía bên cạnh.
Càng ngạc nhiên hơn.
Có người đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào bả vai của mình.
Có người lại ngơ ngác che lại bắp chân của mình.
Cậu nhóc đáng thương, trên bắp chân chỉ còn trơ xương, thịt đã mất ráo.
Một lượng lớn mối siêu nhỏ bao quanh cẳng chân của cậu nhóc.
Nhưng những con mối này không còn cắn nuốt cơ thể cậu nhóc nữa, mà chúng lại chặn lỗ hổng ở chân giáp huấn luyện, nhẹ nhàng bọc lấy.
Cậu nhóc hậu cần lại nhìn vào bảng điều khiển của mình, lượng pin vốn dĩ cạn kiệt đang nhanh chóng phục hồi.
Thiết bị quét tự kiểm tra của trang giáp chỉ ra rằng một lượng lớn mối siêu nhỏ đang tiến đến cổng sạc, phun ra các cụm năng lượng tinh khiết vào cổng sạc.
Hết đám mối này phun xong lại tới đám mối khác, vô cùng chăm chỉ.
Chẳng mấy chốc, mức năng lượng đã vượt qua vạch đỏ thấp nhất, rốt cuộc thì cậu nhóc hậu cần đã có thể kết nối trang giáp với toàn đội, bấm vào hệ thống tự kiểm tra của cậu nhóc bị gãy chân bên cạnh, mới phát hiện đám mối siêu nhỏ ở gần chân của cậu nhóc bị gãy chân cũng có sự phân công lao động vô cùng rõ ràng.
Một đám mối tiếp tục tự nổ, dùng chính cơ thể của chúng để trả lại vật liệu mà chúng đã ăn mòn. Một đám mối khác thì đang bận rộn cầm vật liệu từ đồng bạn, dán lại những chỗ đứt gãy của lớp bảo vệ chân giáp huấn luyện.
Tiếp tục quay lại giao diện tổ đội, cậu nhóc hậu cần phát hiện, chỉ vài giây trước đó, hầu như mọi người trong tổ đội đều đã cạn kiệt mọi năng lượng trang giáp.
Ít nhất thì phải hơn 50% trang giáp bị hư hại, trên 30% bị thương nhẹ.
10% bị thương nặng, nặng hơn cả cậu nhóc bị gãy chân.
Nhưng giờ đây, sự rò rỉ không khí từ trang giáp của mọi người đã được ngăn chặn, các vết thương trên cơ thể mọi người đã được xử lý bằng gel chữa bệnh được tạo thành từ đám mối tự nổ, đều đã được cầm máu tạm thời.
Hơn nữa, chỉ số năng lượng trang giáp của mọi người đều đang phục hồi một cách nhanh chóng.
Đại đa số mọi người đều đang thả lỏng người, nằm giữa không trung, kiệt sức.
Chỉ có đội trưởng khoanh chân đứng trước khối lồi kim loại, nơi mối chúa đang ở, một tay chống lên khối lồi, tay còn lại thì chống cằm, trầm ngâm.
"Đội trưởng, chúng ta ... thành công rồi?"
Edgar Julian bên cạnh, thận trọng hỏi.
Trịnh Phong nhìn cậu ta, khẽ mỉm cười, giơ ngón tay cái lên: "Đương nhiên, vừa rồi biểu hiện của cậu tốt lắm."
"Cảm ơn đội trưởng đã khen."
Nháy mắt tiếp theo, Trịnh Phong đứng thẳng người: “Những người bị thương nặng có thời gian nghỉ ngơi là 5 phút, mặc dù công năng của giáp huấn luyện vẫn ở mức trung bình, nhưng nó có thể từ từ chữa lành thương tích cho mọi người. Còn những người khác, một phút sau bắt đầu hành động. Mọi người, đã đến lúc để cho các đội khác hiểu một chút, cái gì gọi là lão vương phế liệu."
Trịnh Phong nói xong, liền cười đắc ý.
Nhưng trong lòng hắn vẫn có chút nghi ngờ
Trong lúc tiếp quản thành công tư duy của mối chúa, hắn phát hiện có vấn đề.
Con mối chúa này hơi sai sai, dường như đã bị biến đổi nhân tạo.
Ngoài tư duy lượng tử nhóm mà loài côn trùng không gian nào cũng có, thì trong hình thức tư duy của con mối chúa này dường như còn có vết tích của người Grass, còn có cả chút chút đặc thù tư duy hỗn loạn của nhân loại.
Đó là một sự dung hợp, như thể nó có ý chí riêng của nó, nhưng lại giấu rất sâu, đến mức rất khó để nắm bắt.
. . .
"Khá lắm! Thế mà cũng làm được! Lật bàn thôi!"
Đinh Hổ nện xuống bàn 1 cú.
Mây mù trong lòng anh Hổ cuối cùng cũng được quét sạch.
Thật là hãnh diện!
Theo đánh giá thời gian thực mà chủ não Phồn Tinh đưa ra, Trịnh Phong và thành viên đội Phi Hổ đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn, thu phục thành công mối chúa của mối siêu nhỏ.
Không tính đến số điểm cộng từ việc thu phục mối chúa và khống chế đàn kiến, cũng mặc kệ Trịnh Phong có được những kiến thức cổ xưa này như thế nào, tóm lại, tiếp theo chỉ cần dựa vào mối chúa và hàng tỷ mối siêu nhỏ với năng lực sản xuất kinh người này, đội Phi Hổ chắc chắn có thể hậu phát chế nhân (xuất phát muộn, phát triển với tốc độ nhanh hơn), lớn mạnh nhanh chóng, rồi vượt qua một chặng đường dài, cuối cùng là đánh bại những đội khác.
Diễn biến của câu chuyện không khác gì so với dự liệu của Đinh Hổ.
Hiếm khi anh ta nói đúng về chuyện của Trịnh Phong một lần như thế này.
Không ai biết Trịnh Phong đã câu thông với mối chúa bằng cách nào, mà chỉ thấy một lượng lớn mối đang hoạt động mãnh liệt, không còn phát triển tự do theo kiểu sinh thái tự nhiên như trước đây nữa, mà chuyển sang trạng thái hoạt động ầm ầm như một công xưởng khổng lồ.
Thời gian được thiết lập cho địa điểm thi đấu mô phỏng của Phồn Tinh là khoảng 210 năm sau khi hình thành mộ chiến năm đó.
Những con mối bị giấu trong cabin đông lạnh của con tàu đã thức tỉnh cách đây khoảng 180 năm.
Sau một thời gian dài sinh sản tự do, số lượng mối siêu nhỏ đã vượt quá mức dự trữ bình thường gần trăm lần.
Cái gọi là giá trị tham chiếu của dự trữ thông thường, là dựa trên giả định rằng mức độ hư hỏng của con tàu vượt quá 90%, tỷ lệ mối tăng lên hơn 95%, thì toàn bộ con tàu có thể hoàn thành việc sửa chữa trong vòng 1 ngày theo đúng tiêu chuẩn.
Điều này có nghĩa là, nếu Trịnh Phong muốn phân giải mảng xác tàu này hoàn toàn, chuyển hóa nó thành nguyên liệu thô cơ bản, thì chỉ mất chưa đầy 15 phút.
"Quân đoàn năng nổ" của loài mối siêu nhỏ hiện nay, nếu như không có ai kiểm soát thì cũng chỉ là một đám sinh vật không có trí tuệ trong vũ trụ, đây là một hiện tượng tự nhiên, không khác gì những thiên thạch lang thang trong không gian vũ trụ, hơn nữa, theo dòng thời gian trôi, nếu chúng không hoàn thành cuộc di cư trước khi kim loại trong xác tàu cạn kiệt, sẽ chúng sẽ chết dần, sau đó hoàn toàn biến mất.
Ý nghĩa tồn tại của những con mối này chỉ đơn giản là phân hủy lại cái xác của một con tàu có hình dáng kỳ lạ thành xác của những con mối, sau đó dưới tác động của thời gian và lực hấp dẫn sẽ biến những cái xác mối này thành một tảng hình cầu tương đối phù hợp với thẩm mỹ của vũ trụ, ngoài ra, không có gì hơn.
Chỉ có khi được ai đó tiếp quản quyền khống chế quân đoàn mối, thì có thể lập tức biến nó thành một công xưởng quân sự khổng lồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận