Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1065: Hãy Là Chính Mình

Năm 2206, sau khi kết thúc Hội nghị lãnh đạo nhân loại khóa mới, Trần Phong đã phân phó, bước chân của nhân loại đã vượt ra ngoài Thái Dương Hệ, hắn cho rằng, vì cấp lãnh đạo của các thuộc địa bên ngoài sẽ không thể quay lại Trái Đất để tham gia cuộc họp nữa, cho nên từ nay về sau, những cuộc họp trong tương lai sẽ được tổ chức trực tuyến bằng cách sử dụng mạng lượng tử.
Bên trong Thái Dương Hệ thì tổ chức cuộc họp thường kỳ 10 năm một lần, mục đích chính là truyền đạt tinh thần, đồng thời, hắn cũng sẽ tự kiểm tra tình huống của một số người có máu mặt, hoặc đề bạt một số vị trí quan trọng.
Giờ đây Trần Phong đã có đầy đủ sự từng trải, cũng từng chứng kiến vô số lần sinh, lão, bệnh, tử của vô số người, hiểu biết của hắn về bản chất con người đã đạt đến độ sâu không thể tưởng tượng nổi.
Ngay cả một diễn viên thiên phú, trước mặt hắn cũng không có chỗ nào che thân.
Trong những năm qua, hắn không chỉ đóng vai trò là một ông lão hiền lành nhân từ tốt bụng.
Mặc dù đại đa số mọi người đều rất đáng tin cậy, nhưng nhiều người thì chắc chắn sẽ có một vài người không thể kiểm soát được mặt tối trong lòng mình.
Những người này không chỉ không hài lòng với sự công nhận của xã hội theo nghĩa thông thường, họ còn có khát vọng chi phối cuộc sống của người khác như Trần Phong.
Nếu như chỉ là anh tình tôi nguyện cường giả chi phối kẻ yếu, thì Trần Phong sẽ không nói gì.
Nhưng luôn có những người bí quá hóa liều, phá vỡ quy tắc, bất chấp chuẩn mực đạo đức và pháp luật, làm hại những người vô tội.
Thì lúc này, mạng lưới giám sát toàn diện lượng tử do chính Trần Phong xây dựng sẽ phát huy tác dụng.
Hắn đã đích thân ra lệnh bắt giữ và xử lý không được 10.000 người thì cũng phải 8000 người.
Để tránh cho việc hệ thống văn minh tiến tới một chế độ quân sự tuyệt đối kìm hãm sự sáng tạo, hắn đã đích thân điều khiển mạng lưới giám sát.
Chờ đến sau khi hắn chết, hắn sẽ chôn mạng lưới giám sát này trong lớp bụi của lịch sử, hơn nữa, còn bắt buộc người thừa kế không được sử dụng nó.
...
Vô tình, thời gian đã đi đến năm 2245, lúc này, Trần Phong vẫn còn thừa 55 năm tuổi thọ.
Nhân loại đã thiết lập các thuộc địa trong các tinh hệ gần với Thái Dương Hệ, chẳng hạn như Centaurus.
Trong tuyến thời gian cuối cùng, tại thời điểm này, hội Cứu Thế đã thực hiện một kế hoạch hòa bình để đào thải một số kẻ tụt hậu ngoan cố.
Lần này, thực ra Trần Phong đã sớm áp dụng từ lâu.
Theo dự đoán của "kế hoạch 1000 năm", nhóm người mà Trần Phong gửi đến Úc đáng lẽ phải tha hóa vào khoảng năm 2245.
Tuy nhiên, bây giờ không cần thiết phải có một kế hoạch an sinh nào nữa.
Những nỗ lực của Chung Lôi đã cứu được những người sa đọa và mang lại những thay đổi mới cho Trần Phong.
Hơn 50 năm nhưng chỉ như một cái búng tay.
Thời gian đã đi đến năm 2300, cuối cùng thì Trần Phong cũng sắp đi đến chặng cuối cuộc đời.
Phán đoán của hắn có hơi sai lầm.
Hắn cho rằng tuổi thọ của mình là khoảng 300 năm.
Nhưng hiện tại xem ra, sau năm thứ 280, hắn đã đạt tới cực hạn, không thể nào nghịch chuyển.
Có thể là trong những năm này, hắn đã sống quá mệt mỏi, quá lao lực, cho dù là một nhân loại Ngân Hà hoàn mỹ thì cũng không thể chịu được sự nghiền ép như vậy.
Cũng có thể là do dự đoán về tuổi thọ lúc trước của hắn còn quá qua loa cẩu thả, không đủ chính xác.
Ai biết được?
Nhưng chuyện này không quan trọng.
Kỳ diệu là Trần Phong đã cảm nhận được rõ ràng ranh giới của sinh mệnh, nhưng trông dung mạo của hắn thì vẫn như đang ở độ tuổi trung niên.
Hắn vẫn còn trẻ, nhưng hắn biết mình quả thực sắp chết.
Trong những tháng gần đây, trí nhớ bất khả chiến bại của hắn - thứ giống như chiếc đĩa CD ghi chép, đã dần biến mất.
Hắn đột nhiên quên mất rất nhiều chuyện, ký ức của hắn ngày càng trở nên mờ nhạt.
Nói tai điếc mắt mờ cũng không đủ.
Dù sao thì cộng trước cộng sau hắn cũng đã sống được 400 tuổi.
Xem như là người sống thọ nhất trong suốt mười tuyến thời gian, hắn đã sống quá lâu.
Bộ não của hắn vẫn luôn hoạt động ngày đêm không ngừng nghỉ với cường độ cao trong hơn 400 năm, cho dù là máy móc thì cũng biến chất.
Chiều nọ, hắn đang lặng lẽ nằm trên ghế bãi biển trong biệt viện ở Hán Châu.
Trời chiều ngả bóng.
Những cây du trong sân tung tẩy cành lá trong gió thu.
Những mảnh lá vàng rơi rơi, tựa như những bông tuyết màu vàng.
Bên ngoài bức tường của biệt viện Trần Phong, lít nhít mấy triệu người.
Vẻ mặt ai nấy đều cực kỳ bi thương, mơ hồ còn có chút bối rối.
Khoảng cách đến năm 2500 vẫn còn 200 năm nữa.
200 năm tới vô cùng quan trọng.
Nhưng nhân loại lại mất đi người thủ lĩnh đã dẫn đường và thắp sáng ngọn hải đăng văn minh.
Con người dù vĩ đại đến đâu thì cũng không thể đánh bại được thời gian.
Con đường tiếp theo như thế nào, nhân loại phải dựa vào chính mình.
Lúc này, Trần Phong vẫn chưa nói rõ ràng với thế giới này rằng mình sẽ phục sinh, thậm chí còn cố ý giấu giếm chuyện này.
Bởi vì hắn không muốn có quá nhiều "Trần Phong" xuất hiện ở thế kỷ 31 trong lần này.
Những người này nên có vận mệnh riêng của họ, phát huy tài năng lớn nhất của họ ở những vị trí phù hợp nhất với họ, không nên sống một cuộc đời như một chiếc lốp dự phòng vận chuyển linh hồn của hắn.
Trần Phong cũng tin rằng nhân loại trong thế kỷ 31 của tuyến thời gian này sẽ không còn cần đặt hết hy vọng vào việc hắn xuyên qua cứu vớt thế giới nữa.
Nhân loại của lần này sẽ rất mạnh mẽ.
Hắn có lòng tin tuyệt đối vào chuyện này.
Cuối cùng, một ngọn lửa bất ngờ bùng cháy bên dưới biệt viện Hán Châu của Trần Phong.
Đây là một sự sắp xếp từ trước của hắn.
Hắn nói với thế giới rằng hắn sẽ chọn cách hỏa táng, hắn không cần lập bia tu mộ, càng không cần mọi người phải đặt công việc trong tay xuống để hằng năm đến đây bày tỏ lòng thành kính đối với hắn.
Hắn chỉ có một yêu cầu cho thế hệ tương lai, đó là hãy là chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận