Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 270: Triệt Để Sụp Đổ

Dọn dẹp xong tiểu sinh họ Tô, Trần Phong liếc mắt nhìn Vương Tây Lôi đang biến sắc dữ tợn bên cạnh, nhếch miệng cười một tiếng, "Vương tổng, xin lỗi vì đã đánh con chó nhà ông. Miệng con chó nhà ông quá thối, ông không quản được thì tôi giúp ông quản quản, không cần cám ơn."
Vương Tây Lôi chỉ vào mặt Trần Phong, "Mày dám động thủ?"
Trần Phong nhún vai, "Động thủ thì sao? Tôi không rõ, vốn là tôi không có ý định truy xét các người giả mạo tôi đi làm chuyện lừa bịp. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, các người thu hút lưu lượng còn tôi sáng tạo tác phẩm, căn bản không phải là chuyện liên quan đến nhau. Không có bài hát của tôi, các người vẫn kiếm tiền như vậy, làm gì phải tự ràng buộc đôi bên để khiến mình không thoải mái?"
Tiểu sinh họ Tô bên kia lọ mọ bò dậy.
Một cước này của Trần Phong vẫn còn rất ‘tình cảm’, thoạt nhìn thì rất ác độc, nhưng không thật sự đá đối phương đến nội thương.
Vương Tây Lôi cắn răng nghiến lợi phun ra mấy chữ, "Trần Phong, mày đúng là khinh người quá đáng."
Có một số điều ông ta không thể nói trước mặt các nghệ sĩ khác, đó là những kết luận khủng khiếp mà bọn họ đã đạt được trong cuộc họp cấp cao của Trung Nghệ Entertainment.
Khi Tinh Phong Entertainment lần lượt đẩy ra những bài hát kinh điển bùng nổ, xu hướng của ngành giải trí đã biến đổi.
Một số người chế tác, sáng tác thật sự tài hoa, nhưng lại âu sầu thất bại, bị các quy tắc ngầm trong ngành giải trí tổn thương đến mức không muốn sống, thậm chí phẫn nộ mà phong bút, tự cắt đứt con đường sáng tác của mình, đã được Tinh Phong Entertainment thành công đốt lên hy vọng một lần nữa.
Mọi người bắt đầu lại tin tưởng chân lý vốn có nhưng đã bị hiện thực tàn khốc đè áp.
Một tác phẩm tốt thì nên tỏa sáng.
Nguyên tắc bị xã hội áp chế bắt đầu vùng dậy một lần nữa, thay đổi tất tần tật phương hướng đối với toàn bộ sản nghiệp văn hóa của giới giải trí.
Giống như Trung Nghệ Entertainment vậy, ‘hàng hóa’ lẫn lộn, thiếu loại ‘hàng hóa’ chủ đạo vững vàng, dựa vào tiểu thịt tươi và tiểu hoa tươi lôi kéo dòng tiền cho công ty giải trí và tạo ra một bầu không khí tồi tệ.
Đừng thấy họ Tô và họ Lương danh tiếng không nhỏ ở hiện tại, đại ngôn phí khá cao, nhưng thật ra, cho tới tận bây giờ hai người này đều không có bất kỳ tác phẩm tiêu biểu nào.
Bọn họ không muốn sao?
Hát một bài vang danh thiên hạ, không thơm hơn sao?
Bọn họ đương nhiên là muốn, nhưng không làm được.
Trần Phong nói là nước sông không phạm nước giếng, nhưng kỳ thật thì đám người cầm đầu của Trung Nghệ Entertainment đều biết rõ, thời đại sáng tác đại bạo giáng lâm rồi.
Nếu Trung Nghệ Entertainment trễ giờ chuyển hướng, không kịp đuổi theo thời đại, vậy thì việc bị đào thải cũng chỉ là chuyện trong vòng một hai năm mà thôi.
Thế đạo này tàn khốc như vậy đó.
Làm thế nào mới có thể theo kịp thời đại?
Đương nhiên là trực tiếp ôm bắp đùi Trần Phong này rồi, trước mắt, đây chính là cái bắp đùi to nhất trong toàn bộ tiếng vòng âm nhạc Trung Quốc.
Nên hôm nay Vương Tây Lôi mang đầy thành ý đến đây, nhưng không ngờ lại bị cự tuyệt dứt khoát và quyết tuyệt như vậy, rõ ràng là Trần Phong muốn cắt đứt đường sống của bọn họ.
Ông ta làm sao có thể chịu đựng?
Trần Phong thì cảm thấy buồn bực, "Vì đâu mà ông bảo tôi khinh người quá đáng? Sao? Đồ của tôi, tôi muốn bán cho ai, còn phải trưng cầu sự đồng ý của các người? Ép mua ép bán sao?"
Vương Tây Lôi nói: "Cũng không phải là chúng tao không trả tiền! Mày có thể bán cho người khác, tại sao lại không thể bán cho chúng tao?"
Trần Phong nắm chặt hai tay, "Bởi vì tôi xem thường các người đó, lý do này đã đủ chưa?"
"Cho nên tao mới nói mày khinh người quá đáng!"
"Ông muốn nói thế nào thì nói, vô vị." Trần Phong xoay người rời đi.
Vương Tây Lôi nổi trận lôi đình ở phía sau, "Trần Phong! Hôm nay, nếu mày cứ bỏ đi như vậy, chúng tao sẽ không để yên cho mày đâu!"
Trần Phong không thèm quay đầu lại, chỉ ném trả một câu, "Như thế nào là không để yên?"
"Trong âm nhạc thì coi như mày ghê gớm, nhưng ngành giải trí không chỉ có âm nhạc. Mày đắc tội với tao như vậy, vạch rõ giới hạn với Trung Nghệ Entertainment như vậy, sau này mày đừng có hối hận."
Trần Phong ‘xì’ một tiếng khinh miệt, "Một bọn lưu lượng công ty."
"Chúng tao là lưu lượng đó, thì sao? Thời đại tin tức, lưu lượng là vua! Mùi rượu cũng sợ ngõ nhỏ sâu, lưu lượng có gì là xấu? Tao thừa nhận giọng hát của tiểu Tô và tiểu Lương không bằng những ca sĩ chuyên nghiệp, nhưng điều này quan trọng sao? Lưu lượng của chúng tao lớn, có thể xông lên đầu bảng xếp hạng. Bài hát của mày có thể được càng nhiều người nghe, đây không phải chuyện tốt đối với mày sao?"
Trần Phong âm thầm khen ngợi Vương Tây Lôi.
Hắn thanh tao hay ông ta thanh tao đây?
Sắp tức giận thành cá nóc rồi, thế mà còn có thể lôi đề tài trở lại, hơn nữa còn không hết xảo trá muốn mua bài hát.
Không được, cái tay chó ghẻ này quá sắc bén, phải tiếp tục thêm chút lửa.
Trần Phong ‘hừ’ mũi một tiếng, "Miễn đi. Hát thành một bài hát hay mới càng được nhiều người nghe, làm ra một đống rác rưởi, không cần được người khác nghe."
Hắn thật sự bỏ đi.
Trong tuyệt vọng, Vương Tây Lôi gào thét sau lưng của hắn, "Được thôi. Mày xem thường chúng tao đúng không?"
"Đúng."
"Từ nay về sau, Tinh Phong Entertainment chỉ có thể làm ca khúc! Tao sẽ khiến mày sinh trưởng không lành lặn! Nghe nói công ty mày là muốn làm phim đúng không? Tao cho mày biết, trong khối rạp phim mà đài truyền hình, Trung Nghệ Entertainment của chúng tao cũng có vị trí như mày trong vòng âm nhạc vậy. Tao chỉ cần tung tin phong thanh, cam đoan mày sẽ không tìm thấy đạo diễn, không thấy tìm diễn viên!"
Trần Phong từ chối cho ý kiến, "Tùy ông."
Hắn thật sự không quan tâm.
Hắn đúng là đã viết kịch bản phim, hơn nữa vẫn sẽ tiếp tục viết, trong tương lai, Tinh Phong Entertainment khẳng định sẽ làm phim, nhưng chỉ với Vương Tây Lôi và Trung Nghệ Entertainment, đương nhiên sẽ không cản được hắn.
Voi thì sao lại phải quan tâm đến sự khiêu khích của sâu kiến.
Căn bản là Vương Tây Lôi cũng không biết, ông ta đã tìm cho mình một đối thủ có cấp bậc thế nào.
Trần Phong lên lầu.
Vương Tây Lôi hung tợn nhìn bóng lưng hắn biến mất.
Mấy nhân viên khác bước tới, hỏi Vương Tây Lôi tiếp theo phải làm gì.
Vương Tây Lôi liếc mắt nhìn tiểu sinh họ Tô, "Đều tại mày cả."
Tiểu sinh họ Tô đặc biệt ủy khuất.
"Đi thôi, về nước trước rồi tính."
Vương Tây Lôi nói một tiếng, chuẩn bị rút lui.
Đúng lúc này, Trần Phong lại từ trên lầu đi xuống.
Hắn không chỉ đi một mình, cùng đồng hành với hắn còn có một người da trắng lớn tuổi, cùng vài thanh niên thiếu nữ.
Bọn họ trò chuyện rất sôi nổi.
Vương Tây Lôi hóa đá tại chỗ.
Tiểu hoa họ Lương hỏi ông ta sao thế.
Tay Vương Tây Lôi run rẩy, "Đó là đạo diễn James Cameron của “Avatar”, theo sau ông ta là Pitt (Brad Pitt) với cát-sê hơn 20 triệu đô-la Mỹ."
Trong cái nơi hẻo lánh nho nhỏ lập tức hoàn toàn tĩnh mịch.
Sắc mặt Vương Tây Lôi đỏ như bỏng, cùng tiểu sinh họ Tô giống như bị người ta bạt tai hai cái.
Trước đây 1 giây, bọn họ còn đắc chí phát ngôn bừa bãi, biểu thị Trung Nghệ Entertainment nhà mình có thực lực mạnh mẽ, có thể khiến hắn khó mà tiến vào giới điện ảnh, kết quả là trong cái chớp mắt tiếp theo, bọn họ thấy Trần Phong, James và Pitt trò chuyện vui vẻ.
Rõ ràng là hắn muốn nhảy qua thế giới điện ảnh Trung Quốc, trực tiếp tiến quân vào Hollywood!
Biểu tình của Vương Tây Lôi còn có thể tốt được không?
Trần Phong thấy đám người Vương Tây Lôi còn chưa đi, cũng lười quản bọn họ, hắn tìm một chỗ ngồi vắng vẻ khác trong quán nước.
Vương Tây Lôi không đi, yêu cầu những người khác cũng ngồi xuống tại chỗ, chính ông ta thì vểnh tai nghe lén.
Nghe không được bao lâu, tâm tình Vương Tây Lôi triệt để sụp đổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận