Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 139: Tài Liệu Giảng Dạy

Vài trăm năm sau, một số nhân vật cao cấp nhận thấy “vở opera ngày tận thế” của hắn rất có tầm nhìn, tác phẩm mà người người chê bai cuối cùng cũng được lật lại.
Mặc dù tình tiết trong phim của hắn thật sự rất dở, ngay cả diễn viên và đạo diễn lúc đó cũng bị hắn giày vò đau khổ đến muốn chết, người xem thì hộc máu 3 lần, nhưng cuối cùng thì bản thân “vở opera ngày tận thế” của hắn vẫn rất có giá trị nghệ thuật.
Danh tiếng của Trần Phong đại sư lại được khôi phục một lần nữa, đồng thời cũng được hậu nhân tán thưởng, tuy nhiên điều này cũng không thể thay đổi hành trình khởi nghiệp thất bại của hắn.
Hắn phấn đấu cả đời trên một con đường quá tiến bộ, cũng thất bại cả một đời, cho đến khi hắn về Nam Sơn sống phần đời còn lại, cũng chưa từng hối hận hay lùi bước.
Xem hết những tài liệu này, Trần Phong bắt đầu tổng kết lại suy nghĩ.
Với tính cách của hắn, làm ra những chuyện này cũng không kỳ quái, rất hợp tình hợp lý.
Hắn có thể hiểu được những lo nghĩ và băn khoăn của chính hắn trong tuyến thời gian kia, quả thật là dốc hết toàn lực để làm những gì muốn làm, đáng tiếc là từ đầu đến cuối đều không có thể làm được.
Mục tiêu và hành động vượt xa khỏi năng lực bản thân và giới hạn chịu đựng của thời đại, kết quả sau cùng chính là bi kịch.
“Được rồi, quên nó đi, lần sau trở về thì phân tích những gì đã làm, ước tính sự phát triển của thời đại trong tương lai, dựa vào những thất bại này để cho bản thân lời khuyên và cố gắng bớt ngốc đi một chút. Mày nên làm nó tốt hơn mới phải."
Xem hết bi kịch của chính mình, hắn lại thử đi thăm dò thành tựu khoa học công nghệ, kết quả là nửa vui nửa buồn.
Vui chính là không khí chỉnh thể lần này đã rộng rãi hơn nhiều so với lần trước, hắn có thể tìm đọc được rất nhiều kiến thức đương đại.
Chỉ cần hắn muốn, chỉ cần hắn có thể kiên trì, chỉ cần hắn đủ thông minh, bất kể là loại ngành nghề nào, chỉ cần tài liệu tri thức trong kho giáo dục đầy đủ, hắn đều có thể học từ nhập môn lên đến tiến sĩ.
Điều đáng lo là thành quả nghiên cứu của ngàn năm qua, lại được trân trọng cho vào kho lịch sử như những tư liệu lịch sử.
Ngưỡng truy cập kho tư liệu lịch sử không cao, hắn đã từng đạt tới.
Điều hắn cần là nhận được bằng thạc sĩ trong một chuyên ngành nhất định hoặc trở thành nhân viên bên ngoài của viện nghiên cứu.
Nhưng lần này không có huyết thanh Ngưng Huyết để hắn thể hiện bản thân, kiểm tra số liệu thể chất đổi mới đã qua hai ngày, nhưng hắn không hề được viện Bàn Cổ gọi đến.
Trần Phong phân tích, hẳn là số liệu của hắn đã được đổi mới, nhưng trình độ đổi mới vẫn chưa đủ, không đủ gây nên kinh ngạc và thán phục.
Vậy hắn chỉ còn cách cân nhắc về việc, bắt đầu từ bây giờ hắn phải ra sức học một ngành nào đó, cầm được bằng thạc sĩ.
Học vị là nấc thang mà những kẻ ở tầng chót phải trải qua nếu muốn được thăng chức, học vị càng cao, càng có thể tự chủ trong việc lựa chọn tiếp xúc với càng nhiều hệ thống tri thức, không cần thông qua phê chuẩn của bất kỳ ai, quyền hạn sẽ tự động được tăng lên.
Trước khi leo lên nấc thang học vị, tri thức không phải là thứ cần đề phòng, học vị của ban thân mới chính là chướng ngại.
Vậy hắn phải tiếp cận theo hướng nào?
Trần Phong lâm vào hoang mang.
Nghĩ cách để trở thành nhân viên bên ngoài của viện nguyên cứu, hay là bắt đầu học tiểu học?
Hắn ra quyết định rất nhanh.
Hai tay đều phải bắt, hai tay đều phải cứng.
Bắt đầu từ kiến thức cơ bản, hắn không tin hắn không làm được!
Lật ra tài liệu giảng dạy tiểu học.
Sau mười phút, hắn lựa chọn nhấn vào nút ‘x’ trên góc phải.
Cảm giác vẫn nên học từ tài liệu mẫu giáo lên thì hơn.
Hắn lại lật tài liệu giảng dạy mẫu giáo.
Thật lâu.
Nhìn vào một chuỗi dài ký tự công thức vật lý trong tài liệu giảng dạy trẻ em mẫu giáo, từng mẫu chữ viết hắn đều biết, nhưng kết hợp lại thì lập tức không hiểu cái quái gì.
Hắn chết lặng.
Con nít bây giờ… đều trưởng thành sớm như vậy sao?
Có khi nào dịch gen của thời đại được gọi là oxytocin?
Đả kích hay lắm.
Chỉ là tài liệu giảng dạy giáo dục trẻ em, đã không ngừng phá vỡ quan điểm khoa học của hắn.
Nếu là lúc trước, sợ rằng hắn đã từ bỏ tại chỗ rồi.
Nhưng lần này, vì hiệu ứng của huyết thanh Ngưng Huyết, hắn biết trí nhớ và tốc độ lý giải của hắn cao hơn một chút nên hắn càng tự tin thêm một chút, hắn quyết định thử thách.
Sau mỗi lần hắn lại thực sự chịu không nổi, chỉ cần tiếp xúc với kiến thức khoa học kỹ thuật, hắn luôn cảm thấy như mình bị thiểu năng.
Chỉ còn 1h nữa là đến buổi huấn luyện buổi sáng, hắn giành giật từng giây như đói như khát, toàn lực hấp thu những kiến thức mới này.
Một tiếng đồng hồ sau, cuối cùng hắn đã hoàn thành chương 1: “Những thứ nhỏ nhặt quan trọng nhất” trong sách "Khoa học", năm nhất mẫu giáo trong hệ thống giáo dục 12 năm bắt buộc.
Chương này bao gồm những giải thích cơ bản về vật lý, thiên văn học, hóa học và số học dành riêng cho hệ thống đào tạo trẻ em do Sergey để lại 500 năm trước.
Trần Phong bắt đầu suy nghĩ, liệu hắn có thể rút ra những lý thuyết cơ bản trong cơ sở lý luận này, rồi chờ sau khi trở về thì cầm đi đổi mới thời đại không.
Nhưng rất nhanh hắn nhận thức được rằng, chuyện này không thể thực hiện.
Lật đổ hệ thống tri thức là quá “bạo lực”, khoảng cách niên đại càng xa càng khó.
Làm thế nào để hình dung loại cảm giác này?
Lấy một ví dụ.
Một người hiện đại xuyên về Đường triều, chạy tới nói với các thợ thủ công là Thái Dương Hệ có 8 đại hành tinh, địa cầu cách mặt trời 150 triệu km.
Người khác có thể nghe hiểu sao?
Sẽ tin sao?
Coi như tin thì nó có thể giúp người thời Đường trồng nhiều thêm một hạt gạo không?
Không thể.
Hoặc lại là một người hiện đại đi đến trước mặt Newton, nói với Newton ánh sáng là lưỡng tính sóng-hạt, điện tử không đo được, xem Newton có thiêu chết người đó không?
Hắn lại thử lướt qua đơn giản tài liệu giảng dạy tiểu học và THCS.
Tuy là xem không hiểu, nhưng hắn có thể hiểu rõ phương hướng giảng dạy.
Chúng bao quát lý luận tri thức và bao quát vận dụng thực tiễn.
Nhưng đáng tiếc vẫn không thể dùng.
Tiếp tục lấy Đường triều làm ví dụ.
Một người hiện đại nắm giữ hoàn chỉnh công nghệ sản xuất chip bán dẫn, xuyên về Đường triều, bảo người đó làm ra một con chip đi?
Nào, trước tiên thử làm lò đốt thạch anh xem.
Nói không chừng có thể nhận được một tinh thể silicon đơn nhỉ?
Đúng là nhảm nhí!
Nhưng Trần Phong không tuyệt vọng.
Mặc dù phải đi chút đường còng, nhưng hắn có thể lựa chọn học những tri thức siêu hạng này trước, giành được học vị, sau đó lại học "Thuật làm giấy", nếu xuyên về thời Đường thì có thể dùng được rồi.
Dưới làn sóng của thời đại, sự phát triển của khoa học và công nghệ chưa bao giờ tồn tại trong sự cô lập. Đó là một sự thay đổi tổng thể năng động hữu cơ được hình thành bởi sự kết hợp của vô số liên kết nhỏ.
Có thể xem trình độ khoa học kỹ thuật của nhân loại là một sinh vật chỉnh thể.
Trong quá trình tiến hóa của sinh học, không thể có một con trilobite nào phát triển ra khỏi bàn tay con người, và sau đó cho họ một “cái búng tay”.
Từ động vật chân đốt viễn cổ đến nhân loại, tất nhiên là phải trải qua vô số thay đổi bất ngờ nhỏ bé, mỗi một đột biến sinh ra đều là cơ sở để xây dựng những thứ đã hình thành trước đó.
Ngay cả khi khoa học hiện đại có thể kết nối ngón tay người với thằn lằn, thì ngón tay này vẫn sẽ phân rã nhanh chóng.
Trừ khi sự can thiệp của con người trước tiên có thể khiến loài thằn lằn này có các điều kiện bên ngoài giống như chất lỏng cơ thể, tế bào của con người..., điều này vẫn đòi hỏi một số thay đổi tập trung và có mục tiêu cụ thể.
Giống đạo diễn Neill trình bày thế giới quan bên trong “Hỗn Loạn Không Gian” vậy, người ngoài hành tinh dạy cho nhân loại khoa học công nghệ của “lỗ sâu” (
虫洞

: Cầu Einstein-Rosen), vậy là nhân loại có thể lập tức chạy bộ vào thời đại của vũ trụ sao?
Không, căn bản là nhân loại không hiểu cách chuyển từ lý luận của “lỗ sâu” sang thực tiễn là như thế nào.
Cho dù nắm giữ nguyên bộ kỹ thuật “lỗ sâu”, cũng không thể tự mình sản xuất ra một phi thuyền xuyên qua lỗ sâu được.
Dù người ngoài hành tinh đưa đến cả tàu vũ trụ, thì khi nhân loại xuyên qua, cũng sẽ tử vong tại chỗ bên trong “lỗ sâu”.
Trần Phong rõ ràng những gì mình cần làm.
Hắn không thể hoàn thành thu nạp tất cả kiến thức. Hắn chỉ cần tìm những công nghệ đột phá có thể sử dụng ở đầu thế kỷ 21.
Những điểm đột phá này đều giấu trong khi tư liệu lịch sử.
Hắn xem giờ, rồi tắt hình chiếu 3D, ra khỏi phòng, đứng lên ván chuyên chở, chạy thẳng đến tòa nhà huấn luyện Tinh Phong Giáp.
Trên đường đi, hắn nhìn vào sân tập đã hoàn toàn sẵn sàng dần cảm thấy hưng phấn.
Suýt chết đuối trong đại dương tri thức, đã đến lúc phải làm một cái gì đó khác để tìm lại sự tự tin.
Các người chờ đó mà xem, ba ngày sau, hãy nhìn hắn dạy các người thế nào là cách dùng Tinh Phong Giáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận