Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 871: Không Có Gì Là Vô Tình

Trần Phong khen: “Đổng lão đầu lợi hại thật.”
Phồn Tinh: "Nhưng Đổng Sơn không phải là người lợi hại nhất. Trong sự bùng nổ khoa học công nghệ của tinh hệ Ảnh Tử, gia tộc họ Âu mới là những người có công lao cao nhất. Mặc dù trước khi Âu Thanh Lam trưởng thành, không có ai ở trong gia tộc họ Âu có thể sánh ngang Đổng Sơn, nhưng xét cho cùng, toàn bộ cống hiến mà đại gia tộc này tích góp ở vô số lĩnh vực khác nhau, thì mười Đông Sơn cũng không theo kịp. Nhân tiện nói đến đây, một mạch gia tộc họ Âu do Âu Tuấn Lãng truyền thừa, tất cả thành viên đều là người tiếp dẫn. Tiếc là khi hạm đội hoa tiêu rời khỏi Thái Dương Hệ, Âu Mộng Phong cho rằng tuổi tác của ông ấy đã cao nên mới không đi cùng."
“Thì ra là vậy.” Trần Phong gật đầu: “Có điều, Âu Mộng Phong cũng đã làm rất nhiều chuyện trên Trái Đất, không hề phí công ở lại.”
"Sở dĩ cuối cùng Đổng Sơn biết được những chuyện của ông ấy và anh, là vì từ năm 3000, ngày càng có nhiều người tiếp dẫn đến vị trí đặt trước. Nhất là vị trí của Đổng Sơn trong giới học thuật ngày càng cao, nên những bí mật mà ông ấy biết được cũng ngày càng nhiều. Lúc đó, vừa lúc viện nhà hiền triết sắp hoàn thành bước cuối cùng trong luận chứng đưa những người tiếp dẫn anh đến tinh hệ Ảnh Tử, nên rất cần sự giúp đỡ của Đổng Sơn. Sau khi luận chứng nghiêm ngặt, viện nhà hiền triết quyết định bắt đầu kế hoạch tiếp dẫn phiên bản 2.0, mở một lỗ hổng trong việc phong tỏa thông tin.
Khi người tiếp dẫn đến vị trí đặt trước, thì cuộc đánh giá toàn diện với người đó sẽ chính thức bắt đầu. Nếu người tiếp dẫn vượt qua luận chứng, được tôi và viện nhà hiền triết phán định là người đó có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn sau khi biết rõ sự thật, rằng sẽ không ảnh hưởng đến sự phát huy năng lực của người đó, thì sẽ trả lại quyền được biết mọi thứ cho đối phương. Để đối phương tự mình quyết định có muốn biết vai trò của mình trong "lịch sử" của những tuyến thời gian trong quá khứ hay không. Những người này được gọi chung là người tiếp dẫn được thông báo."
Trần Phong suy nghĩ một chút, đây cũng là một cách.
Rất tốt.
Ít nhất điều đó có nghĩa là viện nhà hiền triết đã không có những chiến lược thực thi cứng nhắc và mục nát, mà sẽ nhập gia tùy tục, tùy cơ ứng biến.
Tiếp theo, Phồn Tinh lại nói thêm một số thông tin về kế hoạch tiếp dẫn.
Người tiếp dẫn được thông báo đầu tiên đúng nghĩa không phải Đổng Sơn, mà là Immanuel Prato.
Cách đây rất lâu, Immanuel đã trở thành một trong những học giả lịch sử cốt lõi của viện nhà hiền triết, ông ấy đã lấy được tất cả chìa khóa của mật mã nhà hiền triết, nhưng chẳng qua không hề làm sáng tỏ mà thôi.
Người tiếp dẫn được thông báo thứ hai mới là Đổng Sơn, Đổng lão đầu biết được toàn bộ chân tướng sự thật vào năm 3001, đồng thời cũng được thu nạp vào viện nhà hiền triết.
Lúc vừa mới biết được chân tướng sự thật, Đổng lão đầu cũng sững sờ hồi lâu, thật lâu sau mới có thể tỉnh hồn lại.
Cái mặt mo của ông ấy ửng đỏ, xúc động nói: “Thật không ngờ rằng tôi sẽ ngây ngốc trên chiến hạm đến tận giây phút cuối cùng đấy, vốn dĩ tôi còn nghĩ rằng, với bản tính của mình, chắc chắn tôi sẽ là người co giò bỏ chạy nhanh nhất đấy.
Hahaha ... "
Quả thực, ông ta vô cùng xứng đáng với nhận xét "già mất nết" của Trần Phong.
Nhưng cũng chính vì tính tình không đứng đắn này của ông, mới giúp ông dễ dàng thoát khỏi sự trùng kích của bí mật về nhân sinh của mình, cũng nhờ đó mà thành tựu của ông mới không bị ảnh hưởng.
"Ngoại trừ Đổng Sơn và Immanuel, những người khác sau khi biết rõ chân tướng thì phản ứng thế nào?"
Trần Phong lại hỏi.
Thực ra, hắn chỉ muốn biết Đường Thiên Tâm biết được bao nhiêu, lần này gặp lại bọn họ có thể thẳng thắn hơn, trực tiếp...khụ khụ...
Chỉ cần 1s, Phồn Tinh đã có thể nhìn thấu suy nghĩ mơ mộng của hắn, dứt khoát đả kích: "Anh nghĩ cái rắm."
"Hả?"
"Mức độ thân cận của nguyên soái Đường Thiên Tâm với anh quá sâu, nên không thể tùy tiện tiết lộ với cô ấy được. Hơn nữa, kế hoạch tiếp dẫn phiên bản 2.0 vừa được thực hiện trong hơn 20 năm là đã bỏ hoang rồi."
"Gì?"
"Người thứ tư và cũng là người cuối cùng trở thành người tiếp dẫn được thông báo chính là Hàn Dữ."
Trần Phong nhớ người này rất rõ, là một cô bé, cũng là phụ tá đắc lực, cánh tay phải của vị lãnh tụ chính trị Navilon trong tuyến thời gian cuối cùng, người phụ trách đoàn cố vấn hành chính tối cao, có năng lực tích hợp phân tích logic và sắp xếp thông tin cực kỳ nhanh nhạy.
"Cô gái nhỏ thế nào?"
"Cô ấy đã vượt qua cuộc xét duyệt vào năm 3203."
Trần Phong suy nghĩ một chốc: "Lúc đó cô ấy chỉ mới 19 tuổi? Xét duyệt qua loa thế à?"
"Bởi vì thiên phú của cô ấy là lý trí tuyệt đối và logic tuyệt đối."
Trần Phong: "Ồ."
"Sau khi biết nội tình chuyện bên trong, Hàn Dữ đã suy luận một cách logic chặt chẽ, đề xuất thay đổi kế hoạch tiếp dẫn lần nữa, nâng cấp lên phiên bản 3.0. Kế hoạch cụ thể không còn là chủ động nói rõ chân tướng sự thật cho người tiếp dẫn nữa. Tất cả những người tiếp dẫn còn lại chỉ có quyền tra cứu “lịch sử” chân chính của thế kỷ 31, nhìn thấy chính mình trong những tuyến thời gian trước đó, trước khi họ chết.
Đồng thời, viện nhà triết học cũng không thu nạp thêm người tiếp diễn nữa, dù cho người đó có ưu tú đến mức nào thì cũng không nhận. Bởi vì tất cả những người này vốn dĩ là để chuẩn bị cho anh. Anh mãi vẫn không xuất hiện, nên viện nhà hiền triết phỏng đoán rằng có thể anh sẽ ẩn núp mãi cho đến khi chiến tranh kết thúc. Trong khoảng thời gian 100 năm sau 3020, cũng là khoảng thời gian mà xưa nay anh chưa từng trải nghiệm qua bao giờ, vì chúng tôi muốn đem lại cho anh sự trợ giúp lớn nhất, nên chúng tôi nhất định phải giải phóng bản thân khỏi những dấu ấn tinh thần mà chính anh đã để lại. Cho nên, viện nhà hiền triết không can sự vào nhân sinh của những người có mối quan hệ sâu sắc với anh nữa."
Trần Phong buồn bực hỏi: "Nếu như bọn họ bỏ mạng trên chiến trường thì sao?"
Phồn Tinh: "Nếu vậy thì cũng chẳng còn cách nào."
Khóe miệng Trần Phong giật giật: "Vô tình quá đấy."
Phồn Tinh: "Không có gì là vô tình. Có gặp anh hay không thì một đời của họ cũng là một kiếp này. Đây mới là cuộc sống của người bình thường."
"Tôi hiểu, dù sao thì trong tam quan của mọi người, tôi vẫn là tôi. Nhưng "họ" của những lần tiếp theo thì chưa hẳn là chính họ."
"Đúng vậy. Trong một tuyến thời gian đã biến mất, bất kể ai đó đã đạt được những thành tựu thế nào, thì mọi thứ đã chẳng còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là lần này mọi người đã làm được bao nhiêu. Những công lao hư ảo đã được ghi chép lại từ tuyến thời gian trước, đối với những người tiếp dẫn của tuyến thời gian là hoàn toàn vô nghĩa."
Trần Phong nhún vai: "Cũng xêm xêm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận