Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 332: Sắc Tức Thị Không, Không Tức Thị Sắc

Tiêu đề của tài liệu giảng dạy dành cho lớp mẫu giáo đại khái như sau:
Giai đoạn đầu tiên và thứ hai của nguyên lý chiều sâu của quang hợp, sóng hấp dẫn và năng lượng tối (vật chất), cơ sở phản vật chất, nguyên lý cơ bản của ba tương tác cơ bản, giới thiệu về trường lực hợp nhất, giải thích chi tiết các nguyên tắc cốt lõi của màng Sergey Dyson, đặc điểm sinh học của màng Dyson và sự lý giải chi tiết về sự phân hóa của sự sống trên Trái Đất, sự tương tác giữa mạng lượng tử trường gần và mạng lượng tử vũ trụ, phân tích lý thuyết về sự ra đời của Radium, lý thuyết không gian cong, suy luận sinh học vũ trụ...
Trần Phong tỏ vẻ, con thuyền của lớp mẫu giáo phiên bản mới hình như quá dài?
Những đứa trẻ có thể học những cuốn sách này có phải đều là quái thai không hả?
Đến tột cùng, thì những đóa hoa của nhân loại đã phải sống như thế nào trong cái thời kỳ dầu sôi lửa bỏng này vậy?
Trần Phong ngửa mặt nhìn trời, thở dài, sau khi độ thức gen vượt mức 30%, những đứa trẻ đã trở nên đáng thương, hoàn toàn không có tuổi thơ.
Đây không gọi là trưởng thành sớm đâu, mà phải là chết yểu.
Nhưng Trần Phong có thể làm gì đây?
Học thôi chứ làm gì nữa.
Dựa vào tấm bằng tốt nghiệp tiểu học của tuyến thời gian trước, tuy rằng quyển tài liệu giảng dạy lớp mẫu giáo trước mặt có chút khó hiểu, tối nghĩa, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng gặm được.
Ở tuyến thời gian trước, Trần Phong đường đường là viện trưởng của Học viện khoa học lịch sử, là một học sinh có tấm bằng tốt nghiệp tiểu học, thế mà đến tuyến thời gian này, hắn phải học từ lớp mẫu giáo!
Hắn vừa học, vừa cảm thấy hối hận không thể giải thích được.
Sớm biết sẽ như thế này, tại sao lúc trước lại tạo nghiệp làm gì?
Tại sao tôi lại muốn để lại "Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên" làm gì?
Tại sao tôi lại quăng ra 9 công nghệ lớn sớm như vậy?
Nếu bây giờ tôi quay trở lại, móc "Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên" ra khỏi đầu người khác, thì có còn kịp không?
Hắn suýt chút nữa thì hỏng não.
Nhưng không hổ là hắn, năng lực tự điều chỉnh cảm xúc luôn đạt MAX.
Trần Phong nhanh chóng tìm được cách tự an ủi mình.
Hắn tự nhủ với bản thân...
Xét về tuổi tác của cơ thể này, mình chỉ vừa tròn 5 tuổi thôi, và trên một phương diện nào đó, mình vẫn là một thiên tài nhỏ đang nhảy lớp ấy chứ.
...
Trần Phong tập trung học tập, cảm thấy vô cùng đớn đau.
Nhưng hắn không có ý định bỏ cuộc, vì hắn đã quen với hiện thực rằng mình là một tên học tra.
Đợi đến hơn 2 giờ sáng, Đường Thiên Tâm mới trở lại phòng, liền bắt gặp cảnh tượng hắn đang nhìn chằm chằm vào hình chiếu lập thể, với một đôi mắt cá chết.
Trong hình chiếu, là một giáo sư học viện Titan với gương mặt sương gió, đang dạt dào tình cảm giảng giải về "phương trình Paloni"
Khái niệm về phương trình Paloni được ra đời vào năm 2997, được tạo ra bởi một giáo sư có nghiên cứu rất kĩ lưỡng về Radium.
Ông kết luận rằng, mục đích chính của phương trình này chính là phân tích logic hành vi của Radium.
Hiện tại, có rất nhiều học giả của Chiến Tuyến Tự Do nhận ra rằng phương trình Paloni có lẽ là phương trình tiệm cận nhất với bản chất của Radium. Vào năm 3003, nó được liệt kê thành nội dung của tài liệu giảng dạy cơ bản, và nó hiện là chủ đề mà Trần Phong cảm thấy hứng thú nhất.
"Anh xem thứ này làm gì?"
Đường Thiên Tâm ngồi xuống bên cạnh hắn.
Trần Phong vẫn chằm chằm nhìn vào hình chiếu: "Học tri thức, nghiên cứu về Radium một chút."
Đường Thiên Tâm bật cười: "Anh hãy thức tỉnh đi. Quân nhân, công nhân và học giả là những hệ thống hoàn toàn khác nhau, mọi người đều đã tiếp nhận kiến thức về những khuynh hướng nghiên cứu cho riêng mình từ khi còn nhỏ rồi. Anh đừng có học mấy thứ này nữa. Thời gian còn lại của chúng ta không còn nhiều đâu, đừng uổng phí thời gian để dây dưa với mấy thứ thế này. Dù gì thì bây giờ mới bắt đầu thì cũng quá muộn rồi, ước chừng trải qua nửa năm nữa anh cũng sẽ không tốt nghiệp được tiểu học học đâu."
Trần Phong không phục lắm, nhưng hắn không thể phủ nhận rằng đòn tấn công của Đường Thiên Tâm cực kỳ chuẩn xác.
Bởi vì hắn cũng nghĩ như vậy.
“Đừng xem thứ này nữa, học vài thứ hữu dụng hơn đi.” Đường Thiên Tâm lắc lắc ngón tay: “Dù sao thì anh cũng là đội trưởng của tôi. Bây giờ tôi lại chói mắt như thế, nếu ngộ nhỡ gặp phải công kích 'chặt đầu' của Radium, thì người đang ẩn nấp trong bóng tối như anh vẫn có cơ hội lớn để trốn thoát. Đến khi đó, anh còn phải hợp nhất quân đội và chỉ huy chiến trường nữa."
Giáo trình trước mặt Trần Phong nhanh chóng biến ảo, bắn ra dòng chữ "Chương trình sơ cấp của Chiến tranh vũ trụ quỹ đạo tầm thấp của Trái Đất''.
Tính năng của trợ thủ AI của cả hai có thể tương tác với nhau, cô nàng có quyền hạn này.
Trần Phong đóng trợ lý AI của mình lại, nghiêng mặt nhìn thẳng vào mắt cô: "Tôi không học, vì hai lý do. Thứ nhất, có tôi ở đây, hành vi 'chặt đầu' của Radium không thể thành công. Thứ hai, đã có một sĩ quan chỉ huy như cô, tôi không cần phải học để làm chỉ huy nữa. Mặc dù cô là tiểu đoàn trưởng của tôi, nhưng những lời như thế này, sau này đừng nhắc đến trước mặt tôi nữa, tôi không muốn nghe."
Ngữ khí của hắn rất mạnh mẽ, không thể phản bác.
Đường Thiên Tâm đầu tiên là sửng sốt.
Sau đó cô nàng cười nhẹ, cúi đầu xuống, khẽ vuốt cằm: "Ừm. Tôi hiểu rồi, anh cứ bận bịu tiếp đi, tôi sẽ không quấy rầy nữa. Tôi đi tắm đây."
Sột soạt sột soạt...
Ánh mắt của Trần Phong vẫn lơ lửng theo cô nàng.
Này cô kia, đây là cái thứ mà cô bảo là 'không quấy rầy' tôi đó hả?
Cái cô nàng này...
Haizzz, thôi bỏ đi.
Không thể không thừa nhận một điều, mỗi khi Trần Phong xuyên tới nơi này, hắn đều phát hiện ra dáng dấp của Đường Thiên Tâm có đôi chút thay đổi.
Lần đầu tiên hắn gặp cô nàng, hắn cảm thấy cô nàng đã đủ hoàn mỹ, nhưng thật không ngờ lại có thể hoàn mỹ hơn cả hoàn mỹ.
Điều này có lẽ là do độ thức tỉnh gen của cô nàng cũng ngày càng tăng theo quá trình thay đổi của lịch sử.
Trần Phong không chỉ tạo phúc cho nhân loại, mà còn tạo phúc cho chính mình.
Chỉ tiếc, bây giờ hắn chỉ là một đứa trẻ, không thể làm được gì.
Trước khi đi vào phòng tắm, Đường Thiên Tâm liếc mắt nhìn Trần Phong một cái, nở nụ cười đầy ngọt ngào, vươn ngón tay ra bày ra bộ dáng một khẩu súng, hướng về phía trán của hắn.
"Biu! Thằng nhóc hư, kiềm chế đi, đừng làm loạn, sẽ ảnh hưởng đến sự phát dục của anh."
Sau đó cô nàng vặn eo xoay người đi qua góc tường, biến mất khỏi cửa tủ quần áo.
Trần Phong cúi đầu nhìn xuống, haizzz!
""Sắc tức thị không, không tức thị sắc", ngẫm lại một chút thì cũng chỉ như vậy. Hạt vượt cũng giống như thế, không sinh không diệt, không bẩn cũng không sạch, không tăng cũng không giảm."
Trần Phong thầm than, có đôi khi lại nhớ đến vị tướng quân thẳng thắn ngây thơ một thời, nào có nhiều thủ đoạn như vậy.
Nó thật sự khó.
Rốt cuộc, hắn cũng bình tĩnh lại, nằm xuống.
Việc hắn từ chối chuyển sang phương diện chỉ huy, không phải là ý tưởng đột phát.
Sự chênh lệch về trình độ cờ vây giữa hai người là quá lớn, đủ để chứng minh rất nhiều vấn đề, Trần Phong rất biết tự mình hiểu mình.
Mẹ của đứa trẻ cường đại như vậy, tội gì mình phải tự tìm phiền não chứ?
Hãy cứ là một chiến binh xông pha mọi trận mạc, cứ một mực chặt chặt chém chém không vui hơn sao?
Nghe tiếng nước chảy róc rách ngoài cửa truyền tới, Trần Phong mơ mơ màng màng thầm nghĩ.
'Chặt đầu' ư?
Quả thực rất có khả năng.
Làm người phải biết lo xa, lo lắng của Đường Thiên Tâm không phải là không có lý.
Nhưng hắn đã có thể cứu cô nàng lần đầu từ tay Radium, thì hắn vẫn có thể cứu cô lần thứ hai.
Hắn không tin rằng Radium lợi hại hơn kẻ xâm lăng.
Vì vậy, hắn có thể vừa là con dao sắc bén nhất trong tay cô, vừa là lá chắn vững chắc nhất trước mặt cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận