Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 104: Cô Không Cởi Y Phục Sao?

Các học giả của viện Bàn Cổ không biết vấn đề nằm ở chỗ nào, chỉ có thể suy đoán rằng, "hậu nhân loại" Trần Phong và người bình thường đã dần bắt đầu cô lập sự sinh sản.
Trải qua phân tích ghép cặp với tất cả số người hiện có trên trái đất, cùng với hàng trăm tỷ bộ gen trong kho dữ liệu, cuối cùng bọn họ đã sàng lọc được mười bộ gen có thể không bị hắn cô lập.
Một trong số đó, chính là chỉ huy thiên tài Đường Thiên Tâm.
Khi lãnh đạo cấp trên nói chuyện này với Đường Thiên Tâm, cô chẳng những không cảm thấy lúng túng và khó chịu, thậm chí còn hào phóng báo cáo. Thật ra thì trước cả khi chuỗi nghiên cứu nghiêm cẩn này hoàn thành, trực giác của cô cũng đã nói với cô đáp án này.
Khi đó cô gần như đã muốn chủ động nói ra khỏi miệng.
Nhưng cô vẫn không thể quyết tâm hoàn toàn, vì dù gì, chuyện này cũng là quyết định cá nhân của cô.
Sau đó Trần Phong và Đinh Hổ gặp bất trắc khi cùng ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, Đinh Hổ hy sinh còn Trần Phong cũng gặp nguy hiểm.
Bề ngoài thì trông như cô không hề làm gì cả, nhưng kỳ thật là ngay hôm sau, khi nhận được báo cáo tác chiến hoàn chỉnh, cô đã lập tức đề xuất sửa đổi trang bị lên cấp trên, hy vọng quân đội nhằm vào năng lực cá nhân của Trần Phong mà nghiên cứu ra Thanh Long Giáp mang tính năng tốt hơn.
Nhưng đề xuất của cô đã bị phủ quyết.
Lý do từ cấp trên rất đầy đủ.
Trong phê duyệt đề án có ghi.
"Sửa đổi đơn độc nhằm vào cá nhân không có ý nghĩa lớn, không đáng để đầu tư quá nhiều nhân lực và vật lực để khắc phục vấn đề. Công nghệ hiện tại của Thanh Long Giáp từ sản xuất đến sử dụng đều đã cực kỳ tiên tiến, gần như không thể làm thêm bất kỳ sửa đổi nào. Thời gian không cho phép, điều kiện không cho phép."
Câu phê duyệt này đã chấm dứt hoàn toàn vấn đề.
Cho nên cô mới đi tìm u Thanh Lam, thuyết phục u Thanh Lam hy sinh thời gian cá nhân, làm thêm giờ để tiến hành cải thiện Thanh Long Giáp.
Cô còn tự lấy tiền túi, dành hết tiền tiết kiệm liên hệ trước với các xưởng công binh tốt, hoàn thành việc sử dụng các bộ phận cải tiến.
Vì làm chuyện này, cô đã chạy ngược chạy xuôi rất nhiều.
Bây giờ khi nói ra điều kiện với Trần Phong thì trên thực tế, cô đã hoàn thành tất cả các công tác chuẩn bị ban đầu.
"Chuyện này… Đường tướng quân, tôi không hiểu ý cô."
Sau khi tỉnh táo lại, Trần Phong đánh giá cô nàng.
Không thể không thừa nhận, nếu bỏ qua nhân tố thân phận và địa vị, Đường Thiên Tâm chính là một “nhân gian vưu vật”.
Nhưng Trần Phong cũng không tự sướng đến mức cảm thấy cô nàng yêu hắn.
"Không có ý gì, tôi chỉ muốn một đứa con như vậy. Đúng như những gì tôi nói trước đây, thiên phú chiến đấu của cậu là duy nhất, khả năng chỉ huy của cũng là sự lựa chọn tốt nhất. Nên, tôi có lý do để cho rằng, đứa trẻ mang gen của hai chúng ta, sẽ khiến thời đại này phải kinh ngạc."
Trần Phong không nói nên lời.
Thực vậy sao?
Nhưng cái lý do này của cô khó mà đứng vững.
Đường Thiên Tâm vẫn nhìn thấu tâm tư hắn, cô nói tiếp: "Tôi biết tỷ lệ thành công không phải là 100%, có thể sự kết hợp giữ thiên tài vẫn sẽ tạo ra những đứa con bình thường nhưng nó đáng để đánh cược."
Trần Phong thật sự không thể tiếp thu quan điểm ái tình thực tế đến hiếm hoi của cô nàng “nhân loại tương lai” trước mặt, "Chuyện này… chuyện này, chẳng lẽ không phải là nên dựa trên cơ sở tình cảm sao? Nó quá đột ngột với tôi."
Đường Thiên Tâm suy nghĩ một chút, "Ý cậu nói là tình yêu?"
Trần Phong gật đầu, "Theo một cách nào đó, thì đúng vậy."
"Tình yêu là thứ xa xỉ phẩm chỉ có đê bảo hộ mới có tư cách hưởng thụ! Tôi, cậu cùng tất cả những công dân nhất đẳng, ví như những quân nhân ưu tú như chúng ta và người lao động có sức sáng tạo ưu tú khác trong các cấp công dân, đều không có tư cách yêu đương!
Tôi từng đọc qua không ít tiểu thuyết tình cảm cổ đại, nhưng hiệu suất kết hợp như vậy quá thấp, cũng bất lợi cho sự tiến hóa của chủng gien. Gen ưu tú vẫn nên kết hợp với nhau để thử các khả năng vô hạn. Điều này cũng là vì nhân loại."
Trần Phong nuốt nước bọt, cảm giác chính mình sắp bị thuyết phục rồi.
"Nhưng khoảng cách đến thời điểm chiến tranh chỉ còn lại không tới một năm, sao chúng ta có thể kịp nuôi dưỡng hậu nhân nên người?"
Đường Thiên Tâm lòng tin tràn đầy, hỏi ngược lại, "Sao cậu biết nhất định sẽ bại? Dù là chiến bại, ít nhất chúng ta cũng có thể kiên trì một vài năm? Một cuộc chiến cổ đại kéo dài hàng chục năm cũng không có gì là lạ, lần này nếu nhân loại đã không có đường lui, chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha!"
Trần Phong kinh ngạc với vẻ tự tin của cô.
Hắn thầm nghĩ, đây chắc là điếc không sợ súng?
"Xin lỗi, tôi từ chối."
Nhưng cuối cùng hắn vẫn lắc đầu một cái.
Nguyên nhân là bởi Đinh Hổ, hắn đã lĩnh hội qua một lần hành hạ nội tâm trước thời hạn rồi.
Hắn không muốn có nhiều ràng buộc với thời đại này, nhất là không muốn phát sinh quan hệ với bất kỳ ai.
Bởi vì hắn biết rõ Đường Thiên Tâm sẽ chết và chết như thế nào.
Tuy bản thân hắn cũng sẽ chết, nhưng hắn có thể sống lại, tâm trạng không giống nhau.
Hắn sợ bản thân thật sự động lòng.
So với tự tin mù quáng của Đường Thiên Tâm, Trần Phong chính là tuyệt vọng mù quáng với tương lai.
"Tôi đã sớm biết cậu sẽ từ chối."
Đường Thiên Tâm cười một tiếng, "Vậy xin cậu tự mình nhìn qua phần văn kiện này. Những gì tôi làm trước đó, chẳng qua là vì không muốn ép buộc cậu nhưng hiện tại xem ra không được rồi."
Trần Phong nhận lấy văn kiện, cúi đầu xem.
“Đề án Nữ Oa — liên quan tới việc kết hợp gen giữa Thiếu Úy Trần Phong và Thiếu Tướng Đường Thiên Tâm”.
"Trần Phong Thiếu Úy, cậu hãy lớn tiếng cho tôi biết. Quân Quy Trái Đất, điều thứ nhất là gì?"
Trần Phong hữu khí vô lực nói: "Hạ cấp tuyệt đối phục tùng thượng cấp!"
"Lớn tiếng một chút!"
"Hạ cấp tuyệt đối phục tùng thượng cấp!"
"Cho nên quyết định của cậu là?"
Trần Phong nhún vai, "Xin lỗi, tôi không nuốt nổi chén cơm này. Đúng, tôi cãi lệnh, cô đuổi tôi sao?"
Đường Thiên Tâm sửng sốt.
Cô không tính đến việc Trần Phong cứng đầu như vậy, cô thật sự không hiểu nổi tâm lý của hắn.
Ngay lúc đó, máy truyền tin trên tay Đường Thiên Tâm vang lên.
Cô lặng lẽ xoay người lại, trên mặt bàn hiện ra hình chiếu của một cái cô gái tóc trắng.
Cô gái này có một khuôn mặt tròn, có chút mũm mĩm, trên đầu là một mái tóc màu bạch kim, đặc biệt chói mắt.
Trên mặt cô ấy là một đôi mắt đầy quầng thâm, hữu khí vô lực nói: "Chị gái, em đây đã hoàn thành ủy thác của chị rồi. Nhờ vào hợp kim đen mới được chiết xuất từ bộ giáp cải tiến của phái lưu vong, tớ đập đi xây lại Thanh Long Giáp, tính năng trước mắt căn bản là đã tăng lên gấp đôi rồi."
Đường Thiên Tâm che miệng la lên, "u Thanh Lam tóc của cậu sao vậy?"
u Thanh Lam tức giận than thở, "Tớ sợ không kịp, phía xưởng công binh cũng cần thời gian. Nên trong một tháng này, tớ đã tiêm 24 liều kích thích, bây giờ não tớ đã thành một đống hồ nhão, tóc cũng thay đổi như thế này đây, lúc trước tại sao không ai nói cho tớ biết là liên tục tiêm liều kích thích sẽ gây bạc tóc chứ. Haiz, biết được cũng muộn rồi. Bản thiết kế đã gửi qua cho cậu rồi, tớ đi ngủ đây."
Nói xong, u Thanh Lam ngắt truyền tin.
"Trần Phong, cậu thấy chứ? Vì sửa đổi Thanh Long Giáp cho cậu mà u Thanh Lam, cô ấy… được rồi, ngay cả khi cậu không chấp hành mệnh lệnh, tôi cũng sẽ không cam tâm đuổi cậu khỏi quân doanh, hơn nữa vẫn sẽ nghĩ cách cải thiện cấu hình giáp cho cậu. Nhưng cậu nhẫn tâm để u Thanh Lam trả giá vô ích sao?"
Trần Phong suy nghĩ rất lâu.
"Được."
Đường Thiên Tâm mừng rỡ.
Trần Phong nhìn bộ dạng của cô nàng, trong lòng chẳng còn gì để nói.
Coi như là vì Thanh Long Giáp cải tiến, đến lúc đó có thể sống lâu thêm mấy giây… thôi thì hắn hy sinh chút nhan sắc này vậy.
Thế nhưng qua rất lâu, vẫn chẳng thấy cô nàng động tĩnh gì.
Hắn ngạc nhiên hỏi: "Cái đó… cô không cởi sao?"
Đường Thiên Tâm hỏi ngược lại, "Cởi cái gì?"
"Cởi quần áo!"
"À không phải như vậy, cậu về ký túc xá chơi game 3D, đến lúc đó “dịch gen” của cậu sẽ được đưa tới phòng thí nghiệm thông qua đường ống, khâu dung hợp sau này đều sẽ được phòng thí nghiệm hoàn thành."
Trần Phong: "…”
Hắn cũng không biết là nên cảm thấy trút được gánh nặng, hay là nên tiếc nuối nữa.
“Dịch gen” đúng là mỹ từ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận