Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 528: Một Chọi Một

Trước đó khi còn là binh nhì, thu nhập phụ cấp hàng tháng là 300 đồng Trường Thành, thoáng cái đã mò được một đống tiền như thế, điều này vô cùng ngoài ý muốn, hắn cũng chẳng biết làm sao để tiêu hết số tiền lớn như vậy.
Nhưng hắn rất cao hứng.
Khoan đã, chẳng phải những lần huấn luyện tiếp theo trong 1 năm này, mình đều có thể kiếm được tiền à?
Mình có thể trở thành phú hào của thế kỷ 31 này?
Ngẫm lại ...
Dường như cũng chả có gì phải phấn khởi cả, có tiền thì cũng phải có mạng để dùng nữa.
7 giờ 30 phút sáng, Trần Phong xuất hiện trên sân huấn luyện vô cùng đúng giờ.
Bầu không khí trong lớp tân binh có hơi hỗn loạn.
Bởi vì anh Hổ không đến.
Tất cả mọi người đều hết sức mờ mịt.
Thường thì huấn luyện viên sẽ đến sân huấn luyện sớm hơn ít nhất 15 phút, để giải đáp thắc mắc cho tân binh sau khóa huấn luyện đơn binh của ngày hôm trước.
Hôm nay làm sao đây, kế hoạch huấn luyện cũng không hề được báo trước.
Trần Phong yên lặng nghiêng đầu nhìn trời xanh mây trắng, cái kia hẳn là phương hướng của Mộc Tinh.
Mặc niệm.
Anh Hổ tám chín phần là vẫn đang đào mỏ ở một nơi nào đó nhỉ?
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Hệ thống liên lạc của Trần Phong ding một tiếng.
Mở ra, bên trong là hình ảnh của Đinh Hổ.
Lúc này Đinh Hổ đang mặc bộ giáp đa chức năng của kỹ sư, khuôn mặt anh ta lấm tấm mồ hôi.
Anh ta thở hồng hộc nói.
"Trần ... Trần Phong, tôi ... tôi đang tuần tra trạm thu gom đồng vị hydro Mộc Tinh. Thiết bị của trạm thu gom ở đây xảy ra trục trặc. Tôi đang đưa người đi sửa chữa khẩn cấp. Sáng nay tôi không thể quay lại kịp được. Cậu giúp tôi đưa mọi người đi huấn luyện đi! Shit! Sao lại lọt rồi! Tiếp tục tiếp tục! Chặn lại cho tôi! Mau chặn CMN lại cho tôi!"
Trần Phong lại mặc niệm 3s: "Anh Hổ, cố lên nha."
"Phi! Đây là bổn phận của tôi, không cần phải cổ vũ. Cũng chẳng phải thổi phồng gì với cậu đâu, nhưng may mà có kỹ thuật viên có kinh nghiệm như tôi đến đây tuần tra, bằng không, nếu để mọi thứ phát triển vài ngày nữa, cái trạm thu gom này sẽ phát nổ đấy. Nó sẽ tạo thành mắt xích của một chuỗi vụ nổ lớn, công suất sản xuất đồng vị hydro của toàn Thái Dương Hệ sẽ giảm ít nhất 5% trong vòng nửa tháng đấy! Chờ tôi làm xong việc này, tôi phải ghi một cái công lớn, đến lúc đó, tôi sẽ chiêu đãi các cậu một bữa đại tiệc với thức ăn thuần tự nhiên!"
Bởi vì đại diệt tuyệt, tính đa dạng của sinh vật trên Trái Đất bị tổn hại nghiêm trọng, đã trôi qua mấy trăm năm nhưng vẫn chưa thể chữa lành hoàn toàn.
Một bữa tiệc với các nguyên liệu từ động vật tự nhiên quả thực là một thứ xa xỉ phẩm, đó là một sự hưởng thụ cao cấp không thể mô phỏng bằng một công cụ chế tạo nhân tạo.
Trần Phong bật ngón tay: "Anh Hổ vất vả rồi, chuyện bên này thì anh cứ yên tâm, đã có tôi rồi."
"Không vất vả, không vất vả. Đúng rồi, còn chút chuyện muốn nói với cậu, Đường tướng quân sẽ tổ chức một cuộc thi đấu tuyển chọn phối đôi tổ hợp ưu hóa. Tiểu tử cậu lần đầu tiên lên máy đã đạt được điểm thông thạo cao như vậy, nhớ đăng ký thử một chút xem, ngộ nhỡ được chọn thì sao."
Khóe miệng Trần Phong giật giật: "Cảm ơn anh Hổ đã nhắc nhở."
"Nhưng cậu cũng đừng quá bành trướng, dù sao thì độ thức tỉnh của cậu cũng chỉ 36,01%, chỉ cần làm hết sức mình rồi nghe theo thiên mệnh thôi. Tôi cũng chuẩn bị báo..."
Trần Phong nhanh chóng ngăn cản anh ta: "Đừng! Anh Hổ! Nghe tôi đi, đừng!"
Đinh Hổ nghĩ lại: "Được rồi, nể mặt cậu, không báo. Cậu trẻ hơn tôi một chút, so với tôi thì thích hợp hơn một chút, tôi chừa cho cậu một cơ hội đấy."
"Thực sự cảm ơn anh."
Nói đến đây, cũng không biết Đinh Hổ đang kiểm tra thứ gì ở bên kia.
3s sau, Đinh Hổ hét thảm một tiếng.
"Ôi CMN!"
Trần Phong giả vờ không hiểu: "Sao vậy?"
Đinh Hổ: "Cậu có thông tin nội bộ! Chẳng phải cậu đã sớm báo danh rồi à? Shit! Tại sao ID thi đấu tuyển chọn của cậu là 1 chứ! CMN Hay là tướng quân đích thân mời! Tôi fuck......"
Đúng lúc này, đồng chí Đinh Hổ trẻ người non dạ dường như mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
Đinh Hổ nhìn đường ống của trạm thu gom vẫn đang bị rò rỉ vì áp suất không ổn định ở phía xa, tâm tình vỡ tan.
Tức giận, tủi thân và một loạt cảm xúc tiêu cực từ từ trào dâng trong lòng anh ta.
Nhưng Trần Phong không cho anh ta cơ hội để phun người, trở tay ngắt liên lạc.
"E hèm. Sáng nay, huấn luyện viên không thể quay lại kịp, nên tôi sẽ tạm thời thay huấn luyện viên đưa mọi người đi huấn luyện."
Giây tiếp theo.
Thiết bị liên lạc của mọi người đồng loạt reo lên, là tin nhắn từ Đinh Hổ.
"Sáng nay, Trần Phong sẽ dẫn mọi người đi huấn luyện đối kháng tự do. Nội dung huấn luyện là Trần Phong sẽ hướng dẫn với từng người một. Nhân tiện, Trần Phong là tuyển thủ duy nhất của căn cứ của chúng ta được Đường tướng quân trực tiếp mời tham gia thi đấu tuyển chọn. ID báo danh của cậu ta là 1.
Chuyện này tuyệt đối không được truyền ra bên ngoài. Trong lòng mỗi người tự biết là được, cứ đánh cậu ta một trận thật thoải mái là được. Chuyện trong nhà thì chỉ cần đóng cửa giải quyết nội bộ."
Trần Phong trừng mắt, bầu không khí trên sân có chút không đúng lắm.
Nói đến nhân khí và danh vọng của mẹ đứa nhỏ trong căn cứ thì không cần phải nhiều lời.
Thế nhưng chính mình lại có thể nhận được lời mời trực tiếp duy nhất từ tướng quân đại nhân, hiển nhiên có thể chua chết một đám đàn ông thối rồi.
Các nữ đồng bào cũng không khá hơn là bao.
Anh Hổ trở tay một cái đã móc ra chiêu này.
Huấn luyện đối kháng tự do à?
Tốt. Nếu huấn luyện quân sự mà lúc nào cũng chạy vòng thì mới là nhàm chán.
Có thể tìm chút niềm vui rồi.
Trần Phong nhếch miệng, cười cười với đám chiến hữu đang muốn đánh hắn để chúc mừng: "Các vị huynh đệ tỷ muội, đừng nóng vội, lần lượt từng người thôi."
3 tiếng sau đó...
Đinh Hổ trở lại.
Tâm tình anh Hổ lúc này còn phức tạp hơn cả lúc nãy.
Trên mặt đất... rạp người, từng cái thiết bị trị liệu trên không lơ lửng trên đầu mỗi người.
Hầu hết đều nằm bất động trên mặt đất.
Nhưng Trần Phong ra tay rất đúng mực, chỉ khiến người ta mất năng lực hành động chứ không gây thương tích gì.
Bàng Đức vẫn đang rất cố gắng để đứng dậy, nhưng vừa chống tay nhích người lên đã nằm xụi lơ xuống mặt đất.
Lúc này, bộ dáng Trần Phong có hơi chật vật, trên người lấm lem bùn đất, đầu tóc bù xù.
Đinh Hổ đi tới: "Chuyện gì xảy ra?"
Trần Phong giang hai tay: "Anh Hổ, chẳng phải như lời anh nói sao, đối kháng tự do một chọi một nha."
Đinh Hổ: "Hả?"
Anh Hổ không muốn nói thêm một từ nào nữa.
Vốn định để mọi người giáo huấn tên tiểu tử thúi này một chút, giờ thì hay rồi, tất cả mọi người đều bị hắn giáo huấn ngược lại.
Gần một trăm người, lần lượt đánh luân phiên một chọi một, rồi...toàn bộ đều ngã rạp, đây là điều mà Đinh Hổ không bao giờ ngờ tới.
Mặc dù ở thế kỷ 31, sức chịu đựng của nhân loại Ngân Hà đã được nâng cao hơn rất nhiều so với trước đây, nhưng việc cả trăm người đánh luân phiên rồi đồng loạt ngã rạp như thế này thì cũng thật biến thái.
Sau khi hỏi thăm tình hình từng người một, Đinh Hổ hiểu ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận