Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 817: Kế Hoạch Tàu Ngầm

Lớp không gian được Frides phát hiện này, chính là lớp trung gian giữa bề mặt nước và dung môi hữu cơ siêu nặng, vừa có các đặc tính của bề mặt nước bên trên, lại vừa có các đặc tính của dung môi bên dưới.
Frides gọi lớp không gian trung gian này là lớp 'gương'.
Cho dù đó là các vật thể trong nước hay trong dung môi ở tầng dưới, thì hình ảnh của chúng đều có thể được chiếu lên lớp gương.
Lý do khiến người Grass có thể dễ dàng xâm nhập mạng lưới của nhân loại khi chúng ta gần, chính là do tư duy của người Grass được sinh ra trên lớp không gian trung gian này, chúng có thể tìm ra giao tiếp lượng tử của nhân loại bằng cách quan sát luồng thông tin hình ảnh trên lớp gương, sau đó mã hóa tần số kênh, chuyển thông tin ngụy trang từ cấp thấp hơn.
Trước đó, nhân loại không hề biết điều này, nhưng trực giác lại tin rằng người Grass tương đối nguy hiểm, tuy phát triển chậm, nhưng tiềm năng của họ rất đáng sợ.
Trực giác quả thực không sai.
Chỉ cần Thần Phong 2 đi vào lớp trung trung gian, xác suất bị phát hiện bởi mắt kép và nhân loại sẽ giảm đi rất nhiều.
Ngoài ra, cuối cùng thì Trần Phong cũng có thể gửi tin tức đến nhân loại một cách an toàn.
Frides có thể kết nối với nhân loại thông qua mạng do Vi Tinh thiết lập, lặng lẽ vượt qua không gian, sau đó tiến vào mạng lượng tử quy mô nhỏ trên hành tinh Grass, sau đó phát tán một số thông tin đơn giản qua mạng lứoi được hình thành bởi tư duy của tộc Grass, tựa như việc nhắn tin vậy.
Sau khi đi một vòng lớn như thế, về mặt lý thuyết thì nhân loại không thể lần theo thông tin để tìm ra hắn được.
Trước tiên, Trần Phong để Frides chuyển một đoạn tin tức bằng cách sử dụng mật mã Morse, một phương pháp mã hóa cổ xưa và truyền thống.
Dựa theo mô tả từ quá trình dung hợp của người nhân bản với người Grass trong những tình huống đặc biệt.
Trần Phong đã ẩn giấu sự tồn tại của mình trong tin tức, biến nó thành một "đề nghị" hợp tác mà người Grass chủ động đề xuất.
Mặc dù chuyện này rất có nguy cơ sẽ bị bại lộ, nhưng Trần Phong vẫn hy vọng sẽ chia sẻ được những phát hiện chính của mình.
Khoảng 3 tháng sau khi Trần Phong truyền tin tức đi, Vi Tinh đã lấy được một đoạn tin tức được mã hóa từ mạng lượng tử, đây chính xác là báo cáo nghiên cứu của mấy ngàn viện hàn lâm khoa học sinh học.
Thực đáng tiếc.
Không thể phục chế.
Để đạt đủ điều kiện thì cần phải có nhiều sự trùng hợp hơn so với những gì Trần Phong nghĩ.
Các chi tiết về sự không hoàn chỉnh bẩm sinh của gen nhân bản, hình thái ý chí và thế giới quan của người nhân bản, thậm chí, cả kinh nghiệm sống của người nhân bản trước khi dung hợp, sự mỏi mệt về thể chất và các chấn thương, môi trường phát triển, gen gốc của người nhân bản, gen cá thể của người Grass ... vv có vô số yếu tố liên quan đến tâm lý, sinh lý, thời gian, vị trí và môi trường phản ứng của người tham gia, sai một cái cũng không được.
Những thứ này đúng là không thể phục chế lại được.
Trần Phong hơi tiếc vì không thể giúp được người khác, nhưng cũng không quá kinh ngạc.
Một ngày này, Trần Phong và Frides kiểm tra tình trạng của con tàu lần cuối cùng, sau khi chắc chắn rằng mọi thứ đều ổn định, họ quyết định xuất phát.
Trước tiên, Thần Phong 2 tiến vào không gian trung gian, sau đó đi thẳng đến tinh môn trong biểu đồ điều hướng, làm bộ muốn trực diện va chạm.
Nhắc tới cũng lạ.
Rõ ràng, tinh môn có ý nghĩa chiến lược vô cùng to lớn đối với nhân loại, nhưng xưa nay mắt kép chưa bao giờ thử cố gắng phá hủy tinh môn, chỉ bỏ mặc nhân loại lợi dụng nó để hoàn thành những thao tác nhanh chóng.
Trần Phong nuốt nước miếng: "Frides, sẽ không có chuyện gì chứ, đúng không? Chúng ta cứ như vậy mà đi vào được chứ?"
"Anh trai à, không sao đâu. Không gian con phía sau tinh môn cũng được phân tầng, chúng ta sẽ đi được một cách thần không biết quỷ không hay thôi."
Trần Phong: "Ừm."
"Anh trai à, anh thực sự không nghĩ đến việc tự mình tham chiến à? Vi Tinh nói với em rằng, cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được vận hành viên chiến giáp nào giỏi hơn anh cả."
Trần Phong cười khổ nhún vai. "Có lẽ là do mọi người trong tuyến thời gian này không coi trọng chiến giáp nhiều lắm. Chỉ là, ở trình độ này mà nói, dù tôi có tham chiến hay không thì cũng chẳng có ý nghĩa gì mấy. Chúng ta hẳn là nên thoát khỏi phạm vi của đế chế Thần Phong càng nhanh càng tốt, tìm kiếm thêm nhiều khả năng hơn."
"Nhiều khả năng hơn?
Trần Phong: "Ừm, chính là những người như cậu đấy. Chúng ta cần sự thay đổi về chất, cần sự bùng nổ công nghệ. Chúng ta phải thấy nhiều thứ mà nhân loại chưa từng thấy trước đây hơn. Nếu chúng ta thực sự có tuổi thọ vô hạn, tôi thực sự muốn du hành khắp hệ Ngân Hà, thậm chí là khắp cái vũ trụ này, như thế thì tốt biết bao? Ở một nơi nào đó trong vũ trụ, chắc chắn phải có biện pháp cho vấn đề của chúng ta. Tôi không tin rằng trong vũ trụ này lại có những kẻ thù bất khả chiến bại."
"Đúng vậy."
Kể từ đó, kế hoạch tàu ngầm của Trần Phong chính thức được khởi động.
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh.
Trong vũ trụ bao la mờ mịt, trong không gian và thời gian, nhân loại đã trở nên vô cùng nhỏ bé.
Cảm giác tồn tại của một cá nhân không là gì so với sự sinh ra và biến mất của vô số tinh cầu khổng lồ, động một tí là khoảng cách tính bằng năm ánh sáng, so với cuộc chiến tranh văn minh quy mô lớn kéo dài mấy nghìn năm ánh sáng, quả thực không đáng để nhắc tới.
Chớp mắt đã 100 năm trôi qua.
Gương mặt của Trần Phong đã ở tuổi trung niên, đôi mắt trở nên thâm thúy tang thương, đường nét trên khuôn mặt đã góc cạnh hơn rất nhiều.
Hắn thực sự không biết mình đã làm thế nào để chống đỡ trong suốt 100 năm qua.
Kể từ một ngày nào đó của 50 năm trước, mỗi ngày đều có một sự hoang mang đeo đẳng hắn, hành hạ hắn, làm lung lay ý chí của hắn, mỗi ngày hắn có cảm giác hối hận vì đã quyết định kiên trì quan sát ít nhất 3 lần, mỗi ngày hắn sẽ nảy ra ý định muốn tự sát 10 lần.
Nhưng hắn không thể nhận được đáp án, ngay cả một người thông minh tuyệt đỉnh như Frides cũng không thể giải thích được sự hoang mang của hắn.
Sự hoang mang này chính là bí ẩn về tuổi thọ của hắn.
Ngộ nhỡ lần này mình lại thất bại, khi trở về thế kỷ 21, liệu mình có kế thừa độ tuổi hiện tại không?
Nếu thực sự kế thừa, thì trong suốt 100 năm cô độc chờ đợi này, mình đã lãng phí bao nhiêu lần thiết lập lại tuyến thời gian?
Nhưng cứ mỗi khi hắn thực sự muốn từ bỏ, hắn sẽ chú ý tới Frides, cái người vẫn luôn tận tâm chuyên chú với công việc của anh ta trong suốt 100 năm này.
Trần Phong có thể chết, nhưng điều này có phải quá mức tàn nhẫn với Frides, người chỉ có một cơ hội để tồn tại hay không?
Cái chết của chính mình, chẳng khác nào phủ nhận ý nghĩa tồn tại của Frides.
Trần Phong cũng luôn tự hỏi, liệu có khi nào ngày mai mình có thể tìm ra biện pháp để giải quyết mọi chuyện, nhưng mình lại bỏ lỡ vì hôm nay tự tử hay không.
Mình nên làm gì đây?
Những kẻ ngu thường dễ dàng tự cho rằng, nếu gặp được thế giới lớn hơn, hiểu được nhiều thứ hơn, thì cách nhìn đối với nhân sinh càng trôi chảy, như thể có thể nhìn thấu nhân sinh.
Nhưng bây giờ Trần Phong đã rõ ràng.
Dù đang ở bất kỳ giai đoạn nào của nhân sinh, dù đang đứng ở độ cao nào, dù đã từng nhìn thấy bao nhiêu thứ bí ẩn kỳ lạ trong vũ trụ, thì dường như nhân loại sẽ không bao giờ có được đáp án tiêu chuẩn trong câu hỏi tự dò xét nhân sinh của chính mình.
Sự hoang mang giống như một cái bóng, bắt đầu từ lúc người ta vừa cất tiếng khóc chào đời, và chỉ kết thúc khi tim ngừng đập, sinh mệnh đi tới thời điểm kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận