Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 481: Vĩnh Viễn Không Cô Độc

Sau đó Trần Phong bắt đầu giải thích về những chuyện khác.
"Tôi đã nói xong về tình hình chung rồi, bây giờ tôi sẽ nói về cá nhân. Tôi biết về vận mệnh của từng người. Sau khi mọi người gia nhập vào đoàn đội của tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức chiếu cố đến mọi người. Nhưng mọi người đừng nghe ngóng điều gì từ tôi cả. Tôi đã quen với cuộc sống như thế này, nhưng sợ rằng mọi người có thể sẽ không chịu nổi áp lực tâm lý khi biết trước được tương lai đâu.
Vận mệnh của con người là một dòng chảy và luôn biến hóa. Biết trước mọi thứ chưa chắc đã là chuyện tốt, vì lúc ấy, mọi người sẽ cảm thấy áp lực ở mọi nơi, điều này sẽ ảnh hưởng đến tư duy của mọi người bất cứ lúc nào, từ đó, mỗi ngày còn sống đều biến thành cực hình tra tấn của lo lắng và sợ hãi, trong lúc vô tình, nó sẽ thay đổi những quyết sách của chính mọi người.
Ví dụ, khi mọi người nghe tôi nói rằng mọi người sẽ gặp nguy hiểm ở một nơi nào đó vào một thời điểm nào đó, thì cả quãng đời còn lại, rất có thể mọi người sẽ cố gắng tránh né việc xuất hiện ở nơi đó, để rồi bỏ lỡ nhiều cơ hội và thời điểm quan trọng.
Một ví dụ khác, ví như sức khỏe. Tôi nói với mọi người rằng trong tương lai, mọi người có thể mắc một căn bệnh nào đó, rất có thể mọi người sẽ cực đoan, để phòng tránh căn bệnh này mà né xa một số loại thực phẩm. Nhưng hành động cực đoan này sẽ khiến mọi người mắc phải một căn bệnh khác. Ngay cả tình yêu và hôn nhân cũng sẽ phát triển theo một ý nghĩa như vậy.
Cho nên, cứ để nhân sinh của mọi người diễn ra theo chiều hướng tự nhiên là tốt nhất. Tôi sẽ can thiệp vào những điểm mấu chốt nhất định, áp dụng các biện pháp thích hợp, chẳng hạn như cứu Chung Lôi, cứu Lại n, và để mập mạp không làm toang tập đoàn u Hòa, không hại cha anh ta đánh đổi cả một đời cực nhọc.
Tôi không loại trừ khả năng vẫn sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, nhưng chắc chắn là bởi vì có một số thay đổi đã diễn ra, ngay cả tôi cũng không biết được. Vận mệnh là thứ không ai có thể lường trước được hết."
Mặc dù hầu hết mọi người ở đây không thể hiểu được hết những gì Trần Phong nói, nhưng họ có thể hiểu được những thứ căn bản.
Chỉ có u Tuấn Lãng là hơi thấy tủi thân, bởi vì trong lịch sử mà Trần Phong kể lại, người khác ít nhiều đều là những nhân vật cỡ bự hàng thật giá thật, còn anh ta thì chẳng khác nào một kẻ phá gia chi tử đáng xấu hổ.
Mặc dù trong giới âm nhạc vẫn có chút ảnh hưởng, nhưng lại không bằng Chung Lôi và Lộ Vy, màị trong lĩnh vực kinh doanh và công nghệ thì khỏi phải bàn tới, quá nát.
Anh ta không nhịn được mà tủi thân: "Ầy, sư phụ, sao em cứ cảm thấy mình như thể một tên phế vật vậy, vô cùng không giá trị."
Trần Phong bĩu môi: "Không, công lao của anh cực kỳ lớn. Nếu không phải nhờ mấy bài hát mà tôi bán cho anh lúc trước, khiến anh trở nên nổi tiếng trong giới âm nhạc, vùng vẫy trong đó thêm mấy năm, nhờ đó mà tập đoàn u Hòa mới có thể phát triển tốt như vậy, thì tôi không ngờ rằng tôi có thể có ảnh hưởng lớn đến lịch sử như vậy."
Mập mạp càng thêm tủi thân: "Uầy! Em thật sự là... À mà, sư phụ vừa rồi có nhắc đến vấn đề sức khỏe, anh có thể nói cho em biết một chút được không?"
Trần Phong liếc nhìn cái bụng đẫy đà của anh ta: "Còn cần tôi phải nói nữa à?"
u mập mạp: "Haizzz!"
Như bị một nhát dao đâm vào tim, đâm thủng tim.
Xét cho cùng thì tính cách của mỗi người là khác nhau. Mạnh Hiểu Chu lại hơi ngờ vực hỏi: "Đúng rồi, nếu như boss đã nghĩ xa như vậy, thì những sách lược kinh doanh trong tương lai của chúng ta có phải cũng sẽ thiên từ trong nước sang nước ngoài không?"
Rốt cuộc thì anh ta cũng không thể hoàn toàn đứng ở độ cao của Trần Phong đang đứng được.
Lại n bên cạnh dường như cũng quan tâm đến vấn đề này.
Trần Phong cười nói: "Tất nhiên, tôi vẫn yêu quê hương của mình, nếu bây giờ có chiến tranh, tôi sẽ cố gắng hết sức để ngăn chặn chiến tranh, một khi tôi phát hiện được rằng không thể ngăn chặn, tôi sẽ không chút do dự bước ra chiến trường, chỉ cần cho tôi một thanh đao,tôi có thể một mình đánh bại đội quân 10.000 người khác, tôi cũng có thể nhận nhiệm vụ nguy hiểm nhất, tìm giết kẻ nguy hiểm nhất.
Tôi sẽ phát minh ra những vũ khí, cũng có thể trở thành cỗ máy giết chóc chân chính, còn có thể tham gia vào cuộc chiến của hai thời đại cùng lúc, không cần thời gian nghỉ ngơi. Mục đích của tôi khi tham gia vào cuộc chiến chỉ có một, là kết thúc chiến tranh càng sớm càng tốt.
Từ đầu đến cuối, tôi chỉ có một mục tiêu cao nhất, không thể để nền văn minh nhân loại sau 1000 năm cứ như vậy mà dừng bước. Nhưng tôi nhất định sẽ không để mình chết trên chiến trường của thế kỷ 21. Nếu thế giới thực sự bị đánh tan, tôi phải kết dính nó lại lần nữa.
Tôi sẽ xem xét vấn đề mà anh đã đề cập, đặt 1000 cái tâm. Theo nhận định của tôi, giải pháp tốt nhất hiện tại đương nhiên là hỗ trợ đất nước, để chúng ta có thể nhanh chóng trở nên cường đại, khiến u Mỹ không thể khiêu khích được nữa."
Mạnh Hiểu Chu lặng lẽ liếc nhìn Lộ Vy bên cạnh: "Nhưng trong nước bây giờ..."
Trần Phong xua tay: "Không có gì đáng ngại cả. 3~5 năm không thể trì hoãn cái gì cả, cũng chẳng thể đánh gục được ai. Tôi tự có cân nhắc
Hôm nay, trong toàn bộ quá trình, Chung Lôi rất hiếm khi nói lời nào.
Cô nàng vẫn luôn dõi theo Trần Phong, vẫn có thể 'ngửi' thấy những biến hóa trên người Trần Phong.
Sau khi hắn nói xong những điều này, trạng thái của hắn đều biến đổi.
Hắn không còn kìm nén bất cứ điều gì, hắn đã trở nên tự tin hơn, tràn ngập hy vọng hơn, cũng sẵn sàng tin tưởng người khác hơn.
Nếu là trước đây, hắn cứ giống như một lưỡi dao sắc bén được bọc trong một tấm vải đen, giết người không thấy máu, thì bây giờ, hắn đã trở thành một 'tuyệt thế thần binh' phát ra ánh sáng vạn trượng.
Chung Lôi dụi dụi mắt.
Cuối cùng, hắn cũng được giải thoát.
Ở thời đại này, cuối cùng hắn cũng có những chiến hữu cùng chung chí hướng.
Đây hẳn là sức mạnh đồng hành, phải không?
Ngay cả khi người khác không thể giúp được gì hơn cho hắn, thì chỉ cần tâm linh tương thông, cũng đã có thể khiến hắn lột xác.
Một giai điệu du dương đột nhiên xuất hiện trong tâm trí Chung Lôi.
Cô nàng muốn viết một bài hát.
Lúc này, Lộ Vy ở bên cạnh cô nàng cũng đã tìm ra sổ tay trước, lấy bút sàng sạt viết lên trên đó.
Chung Lôi tò mò nghiêng đầu xem thử.
Đây là một lời bài hát.
Theo thói quen, cô nàng bắt đầu lồng ghép giai điệu trong tâm trí mình vào lời bài hát của Lộ Vy.
Điều không thể tưởng tượng được đã xảy ra.
Chung Lôi nhận thấy, giai điệu trong đầu cô nàng và lời bài hát của Lộ Vy cực kỳ phù hợp với nhau!
Như thể nó vốn dĩ là một bài hát vậy!
Cô nàng lại nhớ đến những lo lắng vừa rồi của Mạnh Hiểu Chu, cũng nghĩ tới quyết định mà cô nàng và Lộ Vy đã đưa ra sau những cuộc thảo luận ngắn hai ngày trước.
Chung Lôi mỉm cười.
"Lộ Vy, chúng ta hãy cùng nhau viết bài hát này đi. Cô viết lời, tôi soạn nhạc."
"Được."
Cả hai cùng nhau nhìn vào tên bài hát phía trên lời bài hát.
"Vĩnh Viễn Không Cô Độc!"
Từ nay về sau, chúng ta chính là một đoàn đội không thể nào chia cắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận