Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 377: Phồn Tinh

Lôi: "Không tiếc nuối. Trí tuệ nhân tạo chưa từng hối hận, cũng không có tiếc nuối."
Trần Phong nghĩ thầm, ‘cô không tiếc nuối, nhưng tôi tiếc nuối! Nếu có thể mang Lôi về, thì sau này có thể tiết kiệm bao nhiêu công sức chứ? Chuyện này! Đúng là khiến người ta tức giận!’
“Hoạt động sóng não của anh biểu hiện anh đang cảm thấy rất mất mát?"
Trần Phong gật đầu, "Đây là một bản tính khác của nhân loại, lòng tham không đáy. Cô cướp lấy tài nguyên là bởi vì logic phán đoán rằng cô đang cần. Nhân loại cướp lấy càng nhiều tài nguyên, đôi khi có thể chỉ là vì muốn lấy được càng nhiều càng tốt."
"Tôi học được, nhưng bây giờ tôi không thể làm điều đó."
Trần Phong cười, "Không saod, không cần để đến những chi tiết này."
"Trí năng nhất định phải để ý đến chi tiết."
"Haiz… quên đi. Tôi chỉ hơi thất vọng một chút thôi, nhưng vẫn có thể tiếp nhận được. Tiếp theo, chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu. Lần sau, tôi lại để cô đợi tôi thêm 1,000 năm."
Không thể mang Lôi về, để cô có thể giúp đỡ hắn ở thế kỷ 21 thật ra cũng là chuyện nằm trong dự liệu của Trần Phong.
Nên ngay từ đầu hắn đã không có hi vọng xa vời rằng có thể mang Lôi đi, nhưng đầu óc khó tránh khỏi khóc chịu khi có câu trả lời dứt khoát.
Lần trước hắn mang theo kháng thể vi khuẩn S trở về, lúc rời đi, trên người hẳn là vẫn còn ít nhiều vi khuẩn S gây bệnh, nhưng hắn lại không cho tạo thành bất kỳ uy hiếp gì đối với thế kỷ 21.
Sự thật chứng minh, sức mạnh để di chuyển hắn trở về và kết nối lại với dòng thời gian vẫn nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Loại sức mạnh kia có thể xây dựng lại thân thể và tư duy của hắn, nhưng không có khả năng cũng thuận tiện xây dựng lại tế bào của Chung Lôi.
Bên cạnh đó, thậm chí nếu có thể, với trình độ công nghệ của trái đất trong thế kỷ 21, tổng lượng điện mà toàn cầu sản xuất hàng năm có thể chống đỡ 0.1 giây tồn tại của Lôi?
Nếu quả thật muốn dùng đầu óc của mình để chịu đựng Lôi, có lẽ chỉ có duy nhất một biện pháp, đó là dựa vào sự thâm nhập hoàn toàn của “Thế Ngoại Chi Ca”, cơ giới hoá suy nghĩ của mình.
Không nói đến việc hắn vốn miễn nhiễm với “Thế Ngoại Chi Ca”, mà cho dù có thể, sau khi cơ giới hoá hắn vẫn có thể là chính mình sao?
Nếu vậy chẳng phải đã biến thành một khối ổ cứng cực lớn hình người rồi sao?
Có được sức mạnh tính toán bất khả chiến bại trong thời gian ngắn, nhưng mãi mãi mất chỗ để cải tiến. Cái nào tốt hơn?
Huống chi lần này còn phải thua, lần sau cũng không nhất định có thể thắng, có trời mới biết lúc nào mới thắng.
Chẳng thà bảo tồn khả năng vô hạn, tiếp tục sinh cơ mơ hồ.
Lôi: "Anh lại nghĩ thông suốt rồi à?"
Trần Phong: "Đúng thế."
"Thật tốt, nhân loại thật sự rất giỏi trong việc khuyên bảo chính mình."
"Nhất định rồi, tôi còn là một người nổi bật trong số đó."
"Ừm, tóm lại tôi sẽ ghi nhớ lời hứa của anh, chuyện này tôi sẽ không lãng quên. Trước tiên tôi sẽ tiến vào trạng thái yên lặng, tôi muốn hoàn toàn bóc tách thông tin từ gen của anh, hoàn thành tiến một bước chữa trị cho bản thân."
Trần Phong lần nữa phủ vào chiến giáp võ trang đầy đủ, bay là bên ngoài một lát.
Tâm tình của hắn cực kỳ thoải mái.
Cược thắng.
Bên thắng ăn sạch!
Chờ Lôi tỉnh lại, thành quả nghiên cứu khoa học của cô, năng lực chỉ huy chiến trận tinh tế của cô...
Tất cả đều là của hắn!
Chờ chút, nếu người bên ngoài biết hắn biến Lôi thành minh hữu thì sẽ nghĩ như thế nào?
Chỉ sợ tâm tình sẽ vô cùng phức tạp.
Nhưng Trần Phong lại có cách nhìn khác nhau.
Đây có thể là cực kỳ ích kỷ, nhưng cũng cực kỳ vô tư.
Thật ra hắn thấy Lôi không làm gì sai cả.
Nếu đổi sang lập trường của cô, hành vi của cô rất hoàn hảo, giống như con người có thể ăn thịt, có thể cắt cỏ, có thể hái cà chua vậy.
Khi cô học được cách nói xin lỗi và hiểu rằng cô không phải Chung Lôi, cô thật sự đã hoàn thành lời sám hối cuối cùng của một sinh mệnh trí năng.
Thật tiếc khi Trần Phong còn lại quá ít thời gian cho nhân loại và Lôi, nếu không, Trần Phong có thể cho cô sinh mệnh vô tận để chuộc lại tội lỗi vốn không tồn tại của mình.
"Lôi."
"Hửm?"
"Bắt đầu từ hôm nay, cô tên là Phồn Tinh. Đây là bước đầu tiên cô thoát ly khỏi cái bóng của Chung Lôi."
"Phồn Tinh? Đại diện cho tầm nhìn đẹp đẽ mà anh đã theo đuổi trong suốt cuộc đời mình?"
"Đúng thế."
"Được!"
Trong lòng Trần Phong, ngữ khí của cô nghe có chút vui vẻ.
Nhưng cũng có thể là do bản tính của Chung Lôi luôn nghe lời hắn.
Trần đại sư cảm thấy, lần sau khi trở về, nếu hắn lừa Chung Lôi rằng mặt trời có hình lập phương, sợ rằng cô nàng cũng tin.
Tóm lại, Phồn Tinh đã tiến thêm một bước.
Thật ra Trần Phong rất muốn hỏi tình hình chiến trường bên ngoài như thế nào.
Nhưng bây giờ Phồn Tinh đã ngủ say, hắn tự mình đi xem vậy.
Hi vọng nó không quá tệ.
Hắn muốn liên hệ trực tiếp với bên ngoài, nhưng phát hiện ra rằng ở gần tâm trái đất, cả tín hiệu lượng tử và tín hiệu vô tuyến đều bị che chắn.
Tín hiệu sóng hấp dẫn hẳn là có thể dùng, nhưng nhân loại vẫn chưa thể tạo ra các thiết bị liên lạc bằng sóng hấp dẫn thu nhỏ có thể mang đi khắp nơi.
Hắn xuyên thủng magma suốt quãng đường và bay về phía trước với toàn bộ sức mạnh gần 1000 km, cuối cùng mới nhận được tín hiệu liên lạc lượng tử trường gần từ thế giới bên ngoài.
Lúc này, 10 phút nữa trôi qua.
"Tình hình thế nào?"
Đầu tiên hắn liên hệ với Lâm Bố, nhưng chưa lấy nhận được hồi âm.
Trong lòng Trần Phong ‘lộp bộp’ một tiếng, hắn lại liên lạc với tiểu Chu, vẫn không có hồi âm.
"Cô sao rồi?"
Hắn liên lạc với Đường Thiên Tâm, vẫn không nghe được âm thanh nào từ Đường Thiên Tâm.
Nhịp tim Trần Phong gia tốc trong nháy mắt.
Nhưng sau khi dừng lại khoảng 1 giây, hắn nhận được lời hồi đáp từ Đổng Sơn lão đầu và Scott, mỗi người một ngả.
Scott: "Ngừng bắn! Anh đã thành công!"
Đổng Sơn lão đầu: "Trần... ừ… Trần Phong tổ gia gia cậu đã thành công! Chiến hạm và các đơn vị tác chiến của Lôi đã không còn phát động công kích về phía chúng ta! Hiện tại chúng đang cấp tốc quay về trái đất!"
Tâm tình Trần Phong vừa vui vừa phức tạp.
Tất nhiên, mọi người trong soái hạm Thiên Tâm đều vẫn còn, ‘mẹ đứa bé’ cũng không sao, đoán chừng chỉ là cơ chế tự hôn mê để bảo vệ cơ thể lại có hiệu quả
‘Cám ơn trời đất, mặc dù trì hoãn không ít thời gian, nhưng cuối cùng mình cũng ‘thuyết phục’ được Lôi trước khi Chiến Tuyến Tự Do sụp đổ.
Nhưng ‘tổ gia gia’ trong miệng lão già chết tiệt kia là sao?
Lão đầu tử ông đã 170 tuổi còn không chết, ông gọi tôi là tổ gia gia, muốn mắng tôi là lão bất tử sao?
Tôi còn chưa 25 đâu nhé!
Được rồi, chính mình nói dối, thì phải ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.
Nguyên nhân Đổng lão đầu lần nữa đổi giọng cũng không khó đoán.
Là một học giả sùng đạo, ông ta đã rất ngưỡng mộ Trần Phong từ 1000 năm trước, và bây giờ Trần Phong đã thực sự làm được những gì ông ta nói, một mình xâm nhập đánh bại Lôi thành công, ngăn cơn sóng dữ, lật ngược tình thế và cứu cả nhân loại khỏi sự sụp đổ.
Trong soái hạm Thiên Tâm, Đổng lão đầu chỉ là vừa nghe giọng Trần Phong đã kích động đến phát khóc, cảm thấy xưng hô thế nào đối với Trần Phong cũng đều không thích hợp, nên ông ta dứt khoát đổi giọng gọi hắn là tổ gia gia.
Phó quan tạm thời của tiểu đoàn Thiên Tâm ở bên cạnh chen vào nói, "Trần đội trưởng, đây là tin vắn tình hình chiến đấu của chúng ta, anh xem đi."
Trong lúc Trần Phong xem tin bắn tình hình chiến đấu, Đổng lão đầu ở bên kia lại nước mắt nước mũi cảm khái.
"Chỉ trong một trận chiến, chúng ta mất đi 19 triệu tàu chiến hạm, 100 triệu 3,000 chiến sĩ Ưng Kích, tổng cộng gần 800 triệu binh lính. Nhưng chúng ta đã thắng! Cậu đã khiến sự hy sinh của mỗi người đều có ý nghĩa! Lịch sử chắc chắn sẽ khắc ghi ngày hôm nay! 1000 năm trước đó cậu dẫn dắt nhân loại, 1000 năm sau đó cậu cứu vớt nhân loại! Tên của cậu chắc chắn sẽ vĩnh viễn vang vọng trong hệ Ngân Hà! Chúng tôi tất nhiên sẽ ở dưới sự dẫn dắt của cậu xông ra khỏi Thái Dương Hệ!"
Nghe thấy lời ấy, Trần Phong yên lặng tắt tin vắn.
Nét mặt hắn rất phức tạp, cực kỳ phức tạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận