Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1132: Chỉ Có Một Kẻ Thù

Đồng Linh đang kéo theo một chiếc vali lớn, bước đi trên đường.
Cô rất thích cảm giác đi bộ, sự tiếp xúc của lòng bàn chân và mặt đất có thể khiến cô cảm thấy an tâm thoải mái, đồng thời, đi bộ đường dài có thể giúp cô làm nóng người.
Trong vali của cô có rất nhiều dụng cụ tập luyện tăng cường thể chất cầm tay.
Mặc dù không cần điều khiển trang giáp với cường độ cao như một chiến sĩ thiết giáp thực thụ, nhưng một khi ở bên trong trang giáp, cho dù có sự trợ giúp của hệ thống duy trì sinh mệnh, cô vẫn phải đối mặt với tải trọng cực cao.
Dù sao thì chức năng thiết kế của trang giáp Folge cũng là một vũ khí trí tuệ không người lái.
Cabin người lái bên trong T100 thường được sử dụng cho những trường hợp khẩn cấp, trải nghiệm khi ngồi bên trong quả thực không tốt lắm.
Vì vậy, trong vòng 2 tuần này, Đồng Linh phải rèn luyện thể chất để đạt ít nhất là cấp B, nếu không, cô sẽ không thể ngồi vào bên trong được.
May mắn thay, bây giờ cô đã 13 tuổi, cơ thể của cô đã trưởng thành hơn nhiều, lại phối hợp với sự hỗ trợ của kế hoạch huấn luyện và thiết bị khoa học, cô có thể miễn cưỡng vượt qua.
Nhờ sự gia tăng của độ thức tỉnh gen mà sự phát triển của cơ thể nhân loại có xu hướng thăng hoa từ nguồn bên trong, bây giờ cô đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng không hề biến thành một cơ thể với khối cơ bắp cuồn cuộn.
Đồng Linh đến sân huấn luyện phi công chuyên dụng, bắt đầu thực hiện một số bài khởi động làm nong người theo kế hoạch rèn luyện thân thể mà anh T đưa cho.
Sau một lát, một đám nam nữ vây quanh Đồng Linh, đưa ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, chả mấy thiện ý.
"Xin chào, xin hỏi có chuyện gì không?"
Đồng Linh đặt thiết bị xuống, hơi mất tự nhiên.
Trong đám người, có một người đàn ông cao lớn tóc vàng nghiêng người, trịch thượng nhìn Đồng Linh: "Cháu chính là phi công ăn vạ, không chịu buông tha T100?"
Ngay lúc đối phương vừa dứt lời, Đồng Linh nhạy bén hiểu ra mục đích của nhóm người này
Cô nhìn xung quanh, rồi hỏi: "Mọi người đều là ứng viên phi công tiếp theo của anh T nhà cháu?"
“Tất nhiên.” Người đàn ông tóc vàng chỉ vào cằm mình: “Tôi, Oytonk, là một nhân viên thử nghiệm trang giáp Folge chuyên nghiệp. Trước khi đến tinh hệ Voyager, tôi đã tham gia khai phát trang giáp Folge trong tinh hệ Seton ròng rã mấy năm."
Sau đó người đàn ông tóc vàng chỉ vào ông già đầy tinh thần bên cạnh: "Đây là lão tiên sinh Chu Văn Tùng, một chiến sĩ chân chính vừa hồi hương. Ông ấy đã điều khiển trang giáp của Sirius thế hệ trước vô số lần để tham gia những nhiệm vụ lớn. Bây giờ ông ấy cũng thông qua tuyển chọn, đang chuẩn bị khiêu chiến với T100. Còn có cô gái này ... "
Một lúc lâu sau, Oytonk lại cúi xuống, cái trán gần như chạm vào đỉnh đầu Đồng Linh: "Rất nhiều người trong chúng tôi, vất vả lắm mới có thể vượt qua bài kiểm tra đánh giá khắc nghiệt để giành lấy cơ hội tiếp nhận T100. Bây giờ, cô bé, nói cho tôi biết, tại sao cháu có thể ngồi mát ăn bát vàng như thế hả... khụ khụ ... Tóm lại, tôi khuyên cháu nên thức thời một chút, đừng tự gây khó dễ đối với mạng sống của mình, cháu vẫn còn trẻ, vẫn còn tương lai sáng lạng phía trước, nói không chừng có thể đợi được một vũ khí trang giáp kiểu mới tốt hơn cả Folge đấy chứ, không cần thiết phải chết oan uổng như thế này."
Mấy lời của Oytonk rất khó nghe, không thể chấp nhận được, hơn nữa, thái độ của anh ta cũng rất gắt.
Lão tiên sinh tên Chu Văn Tùng bên cạnh thì nhã nhặn hơn chút, nói: "Cô bé, cháu nên đến học viện để nghiên cứu thêm đi, hoặc có thể dùng Thiên Không X3 để luyện tay trước."
Người phụ nữ bên cạnh vô thức đặt tay lên vai Đồng Linh: "Bọn cô đều đã nghe nói về cháu. Cháu muốn ngồi trong T100 và lập trình thời gian thực đúng không? Nhưng như thế rất nguy hiểm. Bọn cô chân thành khuyên cháu nên từ bỏ ý định này. Suy cho cùng, nói đến sự bất ổn của T100 thì ai ai cũng biết. Nếu cháu ở bên trong, mà nó lại đột ngột tăng tốc dữ dội, cháu sẽ bị biến thành bánh mì kẹp thịt đấy."
Trong lúc người phụ nữ nói chuyện, tay của cô ấy cũng vẽ ra cảnh tượng mô phỏng cực kỳ phóng đại.
Cảnh tượng này thoạt nhìn rất vi diệu, nhưng Đồng Linh không cảm thấy có quá nhiều ác ý.
Những người này tuy rằng có hơi hung dữ, nhưng có vẻ lo lắng cho tính mạng của cô bé nhiều hơn là bất mãn vì T100 bị chiếm đoạt.
Đồng Linh suy nghĩ một chút, nhìn xuống cánh tay hơi gầy của mình, cô cắn răng một cái: "Nhưng chuyện này chỉ phụ thuộc vào quyết định của mỗi mình cháu. Cảm ơn mọi người."
"Ặc……"
Cảnh tượng đột ngột đóng băng.
Trước khi đến đây, nhóm ứng cử viên này đã thảo luận rất lâu, từ thái độ bách bức lúc ban đầu của Oytonk, cho đến biểu hiện cường điệu của người phụ nữ lúc sau, tất cả đều được bàn bạc rất kĩ lưỡng.
Về lý thuyết, chỉ cần làm như thế thì có thể thuyết phục được một cô bé mới 13 tuổi.
Nhưng không ai có thể ngờ rằng Đồng Linh đã ăn phải quả tạ quyết tâm, có dụ dỗ hay đe dọa cũng không lung lay được.
Trong khi đám người đang tự hỏi phải làm thế nào mới ổn, liệu có nên trói cô bé lại và giấu đi hay không, thì trạm vũ trụ đột nhiên vang lên một tiếng chuông báo động chói tai.
Ý nghĩa của tiếng còi này ai ai cũng ghi lòng tạc dạ.
Bất kể tinh hệ nào, loại cấu trúc xã hội nào, loại hình quần thể nào, ở bất cứ đâu, thì cảnh báo cao nhất như thế này chỉ có một ý nghĩa.
Những ai am hiểu lịch sử đều biết rằng, đây là cảnh giới phòng không (Civil defense siren) của một quốc gia cổ đại từ mấy trăm năm trước.
Ngày nay chỉ có một ý nghĩa.
Kẻ thù tấn công.
Đương nhiên, cũng chỉ có một kẻ thù.
Mắt kép.
Bạn cần đăng nhập để bình luận