Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 170: Tình Hình Thực Tế

Viện Huyền Vũ còn truy tìm nguồn gốc, tra đến nhà xưởng đã sản xuất nên bàn cờ và con cờ này.
Là một nhà xưởng lâu đời, truyền thừa qua hàng thiên niên kỷ.
Viện Huyền Vũ còn đem những quân cờ và bàn cờ bên trong nhà xưởng về làm kiểm trắc, kết quả cho ra giống nhau như đúc.
Vẫn không tìm được bất cứ dị thường nào, càng không xuất hiện sự nổ tung kinh hãi mà Trần Phong miêu tả.
Phần cuối báo cáo, đích danh u Thanh Lam đưa ra suy đoán kết luận.
"Toàn bộ kết quả nghiên cứu đều chứng minh rằng, quân cờ và bàn cơ đều rất bình thường. Có thể dựa theo nguyên lý suy ngược, nếu giả định rằng lời của Trần Phong là sự thật, thì từ số liệu kiểm trắc của phân tích tổng hợp, tôi có một số suy đoán như sau. Bên trong quân cờ vây tồn tại một loại hạt siêu mịn có khối lượng tương đương hoặc thấp hơn hạt Gluon. Các hạt siêu mịn này có thể giải phóng năng lượng trong nháy mắt, hoặc trở thành xúc tác cho quá trình chuyển hóa vật chất, khiến cho vật chất trở thành phản vật chất, khi hạt vật chất và phản vật chất gặp nhau sẽ hình thành bom phản vật chất. Ước tính, trình độ khoa học kỹ thuật để nhận biết được nó phải là năng lượng Quark kế tiếp, hoặc cấp độ kế tiếp nữa, cũng có thể là một loại trình độ khôn lường nào đó, đại diện cho một giai đoạn biến đổi khối lượng và năng lượng mà con người vẫn chưa thể hiểu được. Đây chỉ là suy đoán cá nhân của tôi, không có tính tham khảo."
Sau khi xem xong, Trần Phong buông báo cáo xuống, rơi vào suy tư liên miên.
Trực giác nói cho hắn biết, suy đoán của u Thanh Lam rất có khả năng chính xác.
Nhưng dù suy đoán có chính xác thế nào, thì cũng chẳng có chút ý nghĩa nào đối với việc thay đổi hiện trạng.
Không ai biết thủ đoạn cụ thể của kẻ xâm lăng.
Chênh lệch khoa học kỹ thuật giữa người Trái Đất và kẻ xâm lăng khác xa quá lớn, căn bản xem không hiểu.
Chuyện này giống như đang trên một chiến trường vũ khí lạnh, đột nhiên xuất hiện một cái máy "thần cản giết thần, Phật chặn giết Phật" vậy, dù có là một danh tướng cổ đại nổi tiếng "dùng binh như thần" thì cũng phải luống cuống.
Nếu chỉ dựa vào phần báo cáo "không đau chẳng ngứa" này, thì hoàn toàn không có khả năng quân đội sẽ ra lệnh cho toàn bộ Hạm trưởng và tướng lĩnh giao nộp thứ đồ chơi yêu thích của mình được.
Cảm giác vô lực lại cuồn cuộn trong lòng Trần Phong.
Bất kể là quân cờ hay sự thâm nhập tư duy, đều là thủ đoạn công kích mà hắn, thậm chí là toàn bộ nhân loại ở thời đại này, không thể nào hiểu được.
Nhân loại vẫn định sẵn rằng phải diệt vong, như cũ. Và hắn cũng chẳng thấy được địch nhân thực thụ, như cũ. Cũng không hề hiểu thủ pháp công kích của đối phương, vẫn như cũ.
Càng bi thảm chính là, những thủ pháp công kích này tựa hồ chỉ là món ăn khai vị của đối phương.
Nhân loại căn bản không có tư cách thể nghiệm thủ đoạn chân chính của kẻ xâm lăng, nghĩ mà tuyệt vọng.
Trần Phong lại nghĩ đến Sergey.
Hắn không khỏi ngưỡng mộ sự điên cuồng và cố chấp của ông ta.
Nếu mình cũng có cái khí thế kia thì thật tốt.
Mình có chút thẹn đối với phần trách nhiệm này rồi, thật sự quá dễ dàng tiêu tan nhuệ khí, quá dễ đánh mất tinh thần.
Đang lúc hắn miên man suy nghĩ, truyền tin vang lên, là tin tức của Đường Thiên Tâm gửi tới.
"Anh mau tới quán rượu của khu sinh hoạt đi, xảy ra vấn đề rồi."
Trần Phong đứng bật dậy.
Hắn hỏi trước: "Có người phản kháng khi thu hồi vũ khí hả?"
"Không phải, vũ khí đã thu hồi xong. Chuyện là, trong quán rượu càng lúc càng có nhiều người vì tranh cướp quyền giao phối mà ra tay đánh nhau, hơn nữa, không chết không thôi."
Trần Phong hướng ngoài cửa mà chạy, ngờ vực: "Quyền giao phối? Không phải đã loại bỏ phương pháp "cấp thấp" này rồi sao?"
"Là bởi vì bọn họ cho rằng, càng sở hữu gen tiên tiến thì có thể sản sinh ra đời sau càng xuất sắc hơn, nên bọn họ muốn thông qua quá trình khoe khoan vũ lực để chứng minh rằng mình là người ưu tú. Thực ra loại tư duy này vẫn luôn tồn tại, nhưng chưa bao giờ cực đoan như bây giờ"
"Được rồi, tôi hiểu rồi. Trước tiên, cô phải chú ý, tự bảo vệ mình. Tôi lập tức tới ngay."
"Tôi không sao đâu, tất cả mọi người đều biết rõ tôi đang mang đời sau của anh. Gen của anh được bọn họ công nhận là ưu tú nhất, nên khi bọn họ đánh nhau đều tránh né tôi."
"Cô không nên khinh thường."
"Được."
Rất nhanh, Trần Phong đã đến khu sinh hoạt.
Nơi này thoạt nhìn chẳng khác vừa nãy là bao, vẫn vô cùng gọn gàng ngăn nắp.
Hắn lo lắng đến an toàn của Đường Thiên Tâm, bật mở năng lượng của Trạm Lam Tinh Thần hết công sức, hóa thành một cơn gió lướt qua, sau đó tung cửa lao thẳng vào quán rượu.
Động tĩnh phá cửa của hắn quá lớn, khiến lực chú ý của mọi người lập tức tập trung lên người hắn.
"Trần tiên sinh, anh tới rồi?"
Người phục vụ quán rượu cười híp mắt đi tới.
Trần Phong sững sờ, sau đó đưa mắt nhìn khắp nơi, cũng không thấy chút hỗn loạn nào, nên uống rượu thì uống rượu, nên tán dóc thì tán dóc.
Thứ duy nhất hỗn loạn trong quán rượu chính là bản thân hắn.
Hắn cứ như tên hòa thượng sờ mãi không đến tóc (vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì), Đường Thiên Tâm xuyên qua đám người chầm chậm bước tới.
Trần Phong nói: "Ai đánh nhau đâu?"
"Đến bên này." Đường Thiên Tâm lôi Trần Phong đi về phía trước, xuyên qua lối đi hơn 10m trong quán rượu, tới trước một cái ghế lô.
Trên ghế lô có dăm ba thanh niên nam nữ, trên đất có 2 thanh niên hôn mê bất tỉnh.
Khóe miệng của cả tên thanh niên này đều ứa máu, trên mặt thì trầy da tróc thịt.
Một người trong đó còn bị gãy tay, vô cùng vặn vẹo.
Mặt đất loang lổ vết máu, lấm ta lấm tấm.
Tình huống của những hàng ghế lô gần đó cũng tương tự.
Những người còn lại đều rất bình thản, nên làm cái gì làm cái nấy, không ít người nằm trên mặt đất , nhưng tất cả mọi người đều làm như không nhìn thấy.
Trần Phong: "Những người này là..."
Đường Thiên Tâm tiếp lời: "Đều bị tôi đánh ngất. Nếu như tôi không ngăn bọn họ, thì bọn họ nhất định phải có người chết mới chịu dừng lại."
Trần Phong lại chỉ những "khán giả" đứng ngoài, hỏi: "Sao bọn họ không ngăn?"
"Trần tiên sinh, đây nào phải chuyện của chúng tôi chứ. Dù sao chút nữa cũng có nhân viên an ninh tới giải quyết mà."
Trên ghế lô, có một cô em cười híp mắt nói.
Trần Phong hỏi: "Các cô không cảm thấy khẩn trương hay bất kỳ cảm xúc nào khác sao?"
Mọi người lắc đầu, tỏ vẻ chẳng hiểu Trần Phong đang nói cái gì cả.
Trần Phong ước chừng hiểu rõ cảnh tượng này rồi.
Hai robot đánh nhau, đánh đến mức răng cưa bay loạn, dầu máy tung tóe, thì những robot bên cạnh sẽ có buồn vui hứng thú gì sao?
Đương nhiên là không.
Lúc mọi người đang nói chuyện, vài nhân viên an ninh bước vào, thu dọn tàn cuộc.
Ngay khi nhân viên an ninh đi qua hành lang phía trước, lại có thêm 2 người đánh nhau ở ghế lô.
Tư thế khi hai người này đánh nhau rất kỳ quái.
Không có gầm thét, không có hò hét, không có khàn giọng cuồng loạn.
Hai người này chỉ im lặng, anh một quyền tôi một cước, quấn quýt lấy nhau.
Khi nhân viên an ninh đi ngang qua hai người này, không thèm liếc mắt, xem 2 kẻ này như không khí.
Trần Phong kéo một người lại: "Anh làm gì vậy? Bọn họ đánh nhau như vậy, tại sao không ngăn cản một chút?"
Nhân viên an ninh lập tức đáp: "Tuân lệnh! Trần tiên sinh!"
Sau đó, nhân viên an ninh này gọi thêm một đồng nghiệp, xông tới, chế phục 2 người kia.
Nhưng hai người kia không hề ngơi nghỉ tay chân, vẫn không ngừng giãy giụa, gườm mặt nhau muốn lao vào đánh tiếp.
Trần Phong hỏi một vị khách bên cạnh: "Tại sao các anh không ngăn cản bọn họ?"
Vị khách này hoang mang một lúc: "Trần tiên sinh, đây là mệnh lệnh sao?"
"Không phải là mệnh lệnh, là thắc mắc."
"Bọn họ đang làm chuyện đúng đắn, tại sao tôi phải ngăn cản?"
Trần Phong ngây ngẩn cả người.
Hắn không biết phải trả lời như thế nào.
Hắn lại hỏi hai người đang nhăm nhe đánh nhau kia: "Tại sao các anh lại giữ im lặng khi đánh nhau? Kêu gào sẽ khí thế hơn chứ?"
Hai người đồng thanh đáp.
"Báo cáo Trần tiên sinh, việc kêu gào sẽ tiêu hao thể năng vô ích."
Khi hai người này trả lời, vẫn không ngừng ngoi lên trước, định đánh đối thủ của mình.
Trần Phong giận dữ, hét với nhân viên an ninh: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau đem bọn họ ra ngoài đi? Tôi bảo các anh ngăn cản một chút là các anh chỉ ngăn cản một chút thôi hả?"
Nhân viên an ninh nghe lời làm theo.
Đường Thiên Tâm vỗ sau lưng Trần Phong một cái: "Thấy chưa? Tình huống chính là như vậy. Nếu như anh không truyền một chỉ thị mới cho nhân viên an ninh, thì 4 người này sẽ đứng mãi ở đây, cho đến khi sức cùng lực kiệt."
Trần Phong gật đầu.
Điều này quả thực khiến hắn rợn tóc gáy.
"Không được rồi! Tổ thí nghiệm của u Thanh Lam bên kia!"
Trần Phong vừa kịp phản ứng, bất chấp đầu này, lại chạy đến hướng khoang y tế.
Sau khi đến nơi, tình trạng ở đây vẫn rất ổn định, khiến hắn thở phào một hơi.
u Thanh Lam và nhân viên nghiên cứu đều có chút biến hóa. Có điều, trước khi bọn họ biến hóa, Trần Phong đã hạ chỉ thị tối cao cho bọn họ, đó chính là lấy hạng mục này làm tôn chỉ tối cao.
Hiện tại, bọn họ càng máy móc hóa thì càng tập trung, trong lòng không hề vướng bận một thứ gì khác, không hề bị quấy nhiễu, chỉ vùi đầu vào nghiên cứu hạng mục.
Thanh âm của Lâm Bố vang lên: "Yên tâm, bên này đã có tôi "chăm sóc" rồi, tôi sẽ khiến bọn họ bận rộn đến mức không thể nảy sinh ra ý niệm khác. Độ tiến triển của hạng mục tựa hồ đang tăng rất nhanh, dường như chúng ta thực sự có cơ hội phân tích ra nội dung của âm thanh kia đấy."
Trần Phong gật đầu: "Vậy thì tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận