Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 954: Luồng Ý Thức Của Frides

Trong lúc Trần Phong im lặng, Frides lại là người lên tiếng trước.
"Anh trai à, thực xin lỗi, em phải thất hứa rồi, em phải đi trước đây."
Biểu cảm của anh ta từ đầu đến cuối không hề thay đổi, nhưng giọng nói của anh ta lại đong đầy mất mát và tiếc nuối.
Trần Phong lắc đầu: "Cậu chẳng làm gì sai cả, không cần phải xin lỗi."
"Anh trai, anh đừng an ủi em. Em biết, công việc của em vẫn chưa hoàn thành. Em cũng sẽ mang theo tiếc nuối mà chết đi như Sergey."
Trần Phong ngồi xuống bên cạnh anh ta, máy rút máu bơm máu vẫn còn dính trên cổ tay.
Huyết dịch đặc sệt của hắn đang được rút ra khỏi mạch máu, truyền vào dụng cụ tách huyết thanh bên cạnh, nhanh chóng tách huyết thanh, rồi bơm vào cơ thể của Frides.
"Không sao cả, đủ rồi, những chuyện mà cậu làm đã đủ rồi. Cái chết cũng chẳng có gì ghê gớm cả. Ai rồi cũng sẽ chết. Cuộc chiến nào cũng có vô số người hy sinh. Cậu không cần phải ôm theo tiếc nuối."
Trần Phong cưỡng ép trấn an.
Frides đột nhiên lung lay đầu, như là đang lắc đầu: "Những đạo lý này em đều hiểu cả, nhưng lại chẳng làm được. Anh trai, kiếp trước, kiếp trước của kiếp trước của em, đều cực kỳ sùng bái anh, Trước khi em thành thạo ngôn ngữ, nhận thức của em luôn trong trạng thái hỗn loạn, trong đầu em chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là tiếp tục sự nghiệp còn dang dở mà anh đã để lại cho Sergey.
So với vô số Sergeys trước đó, em đã rất may mắn rồi. Em đã có được một nhân sinh không hề giống với những Sergey của trước đây, cũng chẳng giống với những Sergey của sau này, càng không ai có thể sao chép được. Thậm chí, em còn có thể cùng anh ngao du trong vũ trụ, cùng nhau chiến đấu vì một mục đích chung vĩ đại. Trong suốt một trăm năm qua, em vẫn luôn nỗ lực hết sức mỗi ngày để thực hiện lời hứa của mình, cũng là lời hứa của Sergey.
Anh trai à, chắc chắn anh không biết. Thực ra, mỗi ngày em đều mừng thầm. Em mừng thầm vì mình có thể phấn đấu vì mục tiêu vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại. nhưng không phải lấy thân phận là bản sao của Sergey để phấn đấu, mà là lấy thân phận trợ thủ của nhà hiền triết - Frides. Em không quan tâm người khác sẽ nhận xét thế nào, em chỉ biết rằng, trong lòng anh, em đã hoàn toàn thoát khỏi cái bóng của Sergey, sống một cuộc đời thuộc về riêng Frides, có đúng không?"
Trên mặt của Frides cuối cùng đã có một chút biểu lộ.
Khóe miệng của anh ta khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng như có như không.
Trần Phong gật đầu, "Đúng vậy, cậu chính là cậu, Sergey là Sergey."
Frides vâng một tiếng: "Vậy thì, em sẽ không hối tiếc nữa. Em tin rằng trong tương lai không xác định sau này, khi nhân loại thực sự có thể bay lượn tự do trong vũ trụ, trở thành một nền văn minh vĩnh hằng, nhất định sẽ có ai đó nhớ rằng trong thời đại này, có một người tên là Frides Sergey đã từng kề vai sát cánh chiến đấu với nhà hiền triết Trần Phong."
Trần Phong: "Tôi sẽ viết lại tất cả những thứ này."
"Vâng... anh trai, hẹn gặp lại..."
Đôi mắt của Frides lại nhắm nghiền.
Bề mặt da của anh ta bắt đầu chảy ra một chất gel như dầu mỡ, đây chính là "thi thể" của người Grass.
Sau một trăm năm hợp nhất, người Grass, người có ý thức bị Frides nuốt chửng và chiếm giữ, cuối cùng cũng có thể chết một cách triệt để.
Trong dụng cụ giám sát, đám mây sương mù đại diện cho luồng ý thức của Frides chập chờn sáng tối như nhịp tim.
Cứ sau mỗi lần nhấp nháy, nó sẽ trở nên mờ hơn một chút.
Có một luồng thông tin lượng tử khổng lồ tràn ra khỏi không khí loãng trong phòng.
Không phải là thiết bị có vấn đề, mà bộ não của Frides mới chính là đầu nguồn của luồng thông tin này.
Âu Thanh Lam đứng ở phía sau Trần Phong khẽ nói: "Xin nén bi thương."
"Ừm."
"Anh đang khổ sở ư?"
Trần Phong không trả lời cô, đôi mắt trống rỗng của hắn đang nhìn chăm chăm vào Frides, suy nghĩ như thể đang phiêu lãng.
Khổ sở ư?
Một chút thôi, nhưng Trần Phong đã quen với cảm giác mất mát liên tục này rồi, mất cái này, rồi lại mất cái kia.
Là một vị chúa cứu thế từng 8 lần bại trận, Trần Phong có quá nhiều kinh nghiệm "mất mát".
Khả năng chịu đựng đau đớn của hắn vượt quá sức tưởng tượng của người thường.
Âu Thanh Lam nghĩ rằng hắn đang đau buồn quá mức, nhưng cô không biết rằng, càng dồn hắn vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc, đầu óc của hắn càng linh hoạt hơn bao giờ hết.
Lúc này, Trần Phong đang liều mạng tìm cách.
Hắn mù quáng tự tin, tự nhủ với bản thân mình rằng, 100 trước hắn có thể cứu được Frides lần đầu, thì bây giờ, hắn vẫn có thể được cứu lần thứ hai.
Chỉ cần hắn muốn làm cái gì, chỉ cần có một phần một tỷ khả năng, hắn nhất định phải làm bằng được.
Chỉ cần bản thân Frides thực sự không muốn chết, Trần Phong sẽ không để anh ta chết.
Công việc của cậu còn chưa hoàn thành đâu!
Đừng có mơ là chết được!
Frides không còn truyền đạt bất kỳ tin tức nào ra thế giới bên ngoài nữa, cơn bão lượng tử hình thành nên tư duy của anh ta giống như ngọn nến lắc lư trong gió, chập chờn giãy dụa.
Nhân viên y tế bên cạnh gạt nước mắt, nói với Trần Phong: "Nhà hiền triết, luồng ý thức của tiến sĩ Frides ..."
"Sao?"
"Anh ta đang đối kháng với lực lượng bành trướng của vũ trụ. Anh ta ... Anh ta thực sự không muốn chết. Anh ta có một ý chí cầu sinh vô cùng mãnh liệt."
Trần Phong: "Tôi biết, tôi biết hết."
Hắn ngoài miệng thì vẫn đang nói chuyện, nhưng trong lòng thì đang vắt kiệt tư duy, vắt óc nghĩ cách.
Một lượng thông tin cực kỳ khổng lồ cuộn trào trong đầu hắn, như nước đang sôi ùng ục, một luồng thông tin được hắn chắt lọc từng chút một.
Người Grass.
Sinh mệnh lượng tử.
Mạng lưới lớp trung gian.
Chấp niệm của Sergey.
Do khiếm khuyết di truyền bẩm sinh, trung tâm ngôn ngữ chưa hoàn thiện, Frides không biết nói chuyện.
"Thế Ngoại Chi Ca".
Người rỗng.
Ống liên kết thần kinh sâu đâm xuyên từ sau cổ Frides.
"Truyền phát "Thế Ngoại Chi Ca" trực tiếp vào não của Frides! Đồng thời, thực hiện đọc sâu ký ức!"
Trần Phong đột nhiên ra lệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận