Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1016: Người Yêu Của Đường Sương

Văn phòng của Tinh Phong Games ở tầng 8, mặc dù công ty hiện chỉ có hơn 30 người nhưng Trần Phong đã yêu cầu Mạnh Hiểu Chu thuê trực tiếp toàn bộ tầng, nhằm tạo điều kiện cho việc mở rộng nhanh chóng sắp tới.
Mười tháng trước, hắn vẫn chỉ là một quản lý chung cư hèn mọn, hắn thường đến tòa nhà Bình Minh để tham gia học tập.
Hắn còn nhớ rõ "năm đó" khi vừa gia nhập chung cư Duyệt Lai, lần đầu tiên đến trụ sở đã bị phong cách trang trí lộng lẫy vàng son của trụ sở làm cho choáng váng.
Hắn còn nhớ như in rằng khi mình đến tham gia cuộc họp, hắn còn ngồi trên xe của Lâm Đức, giám đốc quản lý khu vực của công ty tại khu công nghệ cao.
Trong bãi đậu xe ngầm này, lần đầu tiên Lâm Đức thăm dò mình, muốn nhận hoa hồng.
Lúc đó hắn chỉ mới gia nhập chi nhánh công nghệ cao chung cư Duyệt Lai chưa đầy 2 tuần, quy trình làm việc còn chưa quen, như tấm chiếu mới chưa từng trải.
Mà trong túi hắn cũng chẳng có lấy một đồng, sao có thể chống đỡ được một 'chiêu' của Lâm Đức chứ.
Sau đó, Lâm Đức đuổi Trần Phong rời khỏi con Buick Hideo của anh ta.
Trần Phong vì không biết đường nên đã bị lạc vào bãi đậu xe ngầm rộng lớn như mê cung này, đáng tiếc là suốt quá trình ấy hắn cũng không gặp được bất kỳ nhân viên nào, đi vòng vòng hơn 10 phút mới tìm được lối ra, lại đợi bắt thêm 3 chuyến xe buýt mới có thể trở về công ty. Lúc đó, Lâm Đức còn trừ thêm 50 tệ vì lỗi đến muộn.
Chuyện đã quá rất lâu rồi, nhưng trạng thái lòng nóng như lửa đốt và sự rối rắm như một con ruồi không đầu lúc ở bãi đậu xe ngầm, cả sự căm phẫn khi bị Lâm Đức lấy chuyện này làm cái cớ trừ lương... tất cả vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Nếu hôm nay hắn không đậu xe ở đây, thì một kẻ có trí nhớ mạnh như hắn cũng đã sắp quên hết những đắng cay mà mình từng gánh chịu rồi.
Hắn cũng chẳng biết đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay là vận mệnh nữa.
"Nhiều năm sau", không ngờ rằng bản thân lại trở về với chốn cũ.
Trên đời sẽ luôn có rất nhiều điều huyền diệu, giống như duyên phận vậy, không thể nói trước được.
Trần Phong lắc đầu, nở một nụ cười nhẹ nhõm, bước vào thang máy, bấm nút.
Thang máy bắt đầu lắc lư đi lên.
Đinh.
Thang máy dừng lại.
Cửa mở.
Hắn nhấc chân định bước ra ngoài.
Một tiếng cảm thán đột nhiên vang lên.
"Trần Phong? A! Trần Phong!"
Trần Phong định thần lại, nhìn thẳng về phía trước.
Đó là một khuôn mặt tràn đầy vui mừng và kinh ngạc.
Là người hắn quen, nhưng lúc này lại có cảm giác hơi lạ lẫm.
Cô gái này chính là người đầu tiên hắn cảm nhận được thiện ý, kể từ khi hắn bước chân ra ngoài xã hội.
Hai người từng miễn cưỡng xem là anh em tốt.
Cô chính là một người hiếm hoi trong nửa đầu cuộc đời u ám của Trần Phong đáng để hắn nhớ đến.
Cô gái dễ thương mặc trang phục công sở và khoác áo choàng, đang đứng bên ngoài cửa thang máy, siết chặt hai tay và nhìn hắn với vẻ mặt cực kỳ mừng vui.
Đó là Đường Sương, đồng nghiệp cũ của Trần Phong.
Khi tất cả mọi người đều thờ ơ với Trần Phong, cô đã cố gắng dùng sự nhiệt tình của mình để cạy mở trái tim của Trần Phong.
Chỉ là. duyên phận chính là một thứ khôn lường, cô thất bại.
Theo một nghĩa nào đó, Trần Phong cũng thất bại.
Không liên quan gì đến ngoại hình, cũng không liên quan gì đến gia cảnh cả, không có cảm giác chính là vì không có cảm giác.
Trần Phong chưa bao giờ là một người đàn ông vì người khác nhiệt tình theo đuổi mà động tâm.
Khi Trần Phong rời khỏi chung cư Duyệt Lai, Đường Sương tiếp quản vị trí của Lâm Đức, trở thành người phụ trách tạm thời của chi nhánh công nghệ cao của chung cư Duyệt Lai.
Nhìn cách ăn mặc hiện tại của cô ấy, hẳn là lên chính thức rồi.
Cho nên, làm người tốt thì cuối cùng sẽ được đền đáp.
Khi Trần Phong rời đi, hắn đã từng nói rằng hắn sẽ mời cô đi ăn bữa cơm, trò chuyện vài câu.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, đã tám chín tháng trôi qua, hắn chưa từng tìm Đường Sương, thậm chí cũng chưa từng gọi điện thoại, chưa từng chủ động gửi tin nhắn WeChat.
Là vì cả hai không có lý do gì để gặp nhau cả.
Nhiều khi, những người đã từng thân thiết ấy lại nhanh chóng trở thành những vị khách qua đường, chỉ vì những rào cản xã hội.
Trần Phong cười cười: "Hey, Đường Sương, xin chào."
Đường Sương nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Phong: "Anh ... anh tới đây tìm tôi hả?"
Khóe mắt Trần Phong liếc nhìn số tầng lầu, liền phát hiện ra lúc nãy mình nhấn tầng 4, không phải tầng 8.
Hắn lắc đầu: "Không, tôi định lên tầng 8."
Đường Sương nghe vậy, đột nhiên đỏ mặt, bước vào thang máy, bấm nút trước cả Trần Phong, chính là tầng 8.
"Thật trùng hợp, tôi cũng muốn lên tầng 8."
Cô ấy nói.
Trần Phong sửng sốt: "À."
Cửa thang máy lại đóng.
Trong không gian nhỏ hẹp của thang máy chỉ có mỗi 2 người bọn họ, bầu không khí im lặng đến khó hiểu.
Khoảng mười giây sau, Đường Sương siết chặt mười ngón tay, khẽ nói: "Tôi biết anh đã đính hôn, chúc mừng anh. Chị Lộ Vy là một lựa chọn rất tốt, mặc dù tôi nghĩ anh và Chung Lôi sẽ xứng đôi hơn. A... Tôi xin lỗi."
"Ừm. Không sao."
Đường Sương: "Thật ra thì... tôi cũng đã có bạn trai."
"Trùng hợp vậy ư? Xin chúc mừng."
"Anh ấy làm ở tầng 8, trong Tinh Phong Games của anh đấy."
Trần Phong: "Hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận