Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 458: Sống Thọ

Không bàn đến thiết bị trị liệu quark, nếu như nhân loại sở hữu thiết bị trị liệu cấp độ phân tử hoặc thậm chí là axit amin cấp đại phân tử, thì sẽ không quá mức bi thảm mà chết sớm, có thể còn sống đến hơn 200 tuổi, nếu có thể có thêm 100 năm tuổi thọ, thì có thể làm được biết bao nhiêu chuyện chứ?
Nếu người khác cũng có thể sống ít nhất hơn 100 tuổi, thì thời đại này sẽ thế nào?
Trong xã hội nguyên thủy, tuổi thọ trung bình của con người là 15 năm, khi không thể chống lại sự đe dọa của thiên tai, dịch bệnh và thú dữ thì việc sống là một sự khiêu chiến vĩnh viễn không có điểm dừng.
Trước Công Nguyên, tuổi thọ trung bình của con người chỉ là 20 tuổi.
Đến năm 1700 sau Công Nguyên, tuổi thọ trung bình của con người là 35 tuổi.
Vào năm 1800 sau Công Nguyên, tuổi thọ trung bình là 37 tuổi.
Khi lịch sử văn minh bước vào thế kỷ 20, tuổi thọ của con người đã bùng nổ, tuổi thọ trung bình tăng vọt từ 40 lên 61 tuổi.
Từ năm 2015 đến năm 2020, tuổi thọ trung bình toàn cầu là 69,3 tuổi.
Nếu chú ý quan sát một chút, thì không khó để nhận thấy rằng, với sự tiến bộ vượt bậc của trình độ khoa học công nghệ, tuổi thọ trung bình của con người ít nhiều cũng tăng nhanh, nguyên nhân là do điều kiện vệ sinh được cải thiện, đổi mới công nghệ y tế và các điều kiện tiên quyết khác.
Đây là tính tất yếu của sự phát triển lịch sử, và cũng là nhu cầu tiến bộ của văn minh.
Nhưng việc kéo dài tuổi thọ là một trong những điều kiện tiên quyết của tiến bộ công nghệ, hai yếu tố này bổ sung cho nhau, tương hỗ lẫn nhau.
Hai chữ "sống thọ" không chỉ đơn giản như ý nghĩa bề ngoài, mà bản chất cốt lõi chính là, sống lâu có lợi cho sự tích lũy tri thức không ngừng của mỗi cá nhân.
Vô số trí tuệ cá nhân ưu tú hơn được tập hợp lại với nhau, tạo thành trí tuệ quần thể khổng lồ, đây chính là ngọn đèn chỉ đường soi sáng cho con đường phía trước cho nền văn minh.
Vứt bỏ những thời đại trước đó sang một bên, chỉ nói về thế kỷ 20, các học giả thường bộc phát thành quả ở độ tuổi 30 đến 60.
Ngoại trừ một số ít thiên tài may mắn vượt thời đại và có thể duy trì sức khỏe lâu dài, hầu hết các học giả một khi đã bước qua độ tuổi lục tuần, bước vào tuổi già, thì trình độ nghiên cứu và linh cảm của họ đều sẽ giảm sút rõ rệt.
Với sự già đi của con người, các chức năng sinh lý tiếp tục suy giảm, các loại bệnh tật âm thầm xuất hiện, không chỉ hành hạ cơ thể mà còn gây tổn hại đến tinh thần và tư duy của con người.
Nếu cơ thể suy sụp không ngừng, nỗi sợ hãi sẽ ngày càng tăng khi cái chết đang dần đến gần, càng ngày càng không cam lòng vì phải từ bỏ sinh mạng của mình, những cảm xúc này đều khiến tư duy nhạy bén ban đầu của học giả dần trở nên chậm chạp, cái kiểu trí nhớ 'chỉ cần nhìn thấy một lần là không quên' kia cũng dần biến mất.
Chỉ khi có một ý chí kiên định chèo chống, thì mới có thể trở nên vĩ đại, mới có năng lực chủ đạo như cũ, mới có thể dẫn dắt hạng mục nghiên cứu trước khi chết, rồi trong di ngôn lại bàn giao những ý tưởng có thể dẫn dắt người kế nhiệm tiếp tục hoàn thành hạng mục, bắn ra vệt sáng cuối cùng trong sinh mệnh.
Nhưng suy cho cùng, rất hiếm người có thể làm được điều này.
Những người có thể dẫn dắt thời đại khi họ còn trẻ lại càng hiếm, hiếm như lá mùa thu, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hầu hết các học giả đã dày công học hỏi suốt đời, cũng đã trải qua các bước nhập môn, thành thạo, tinh thông, thông hiểu đạo lý rồi tạo nên thành quả, nhưng lúc đó, họ đều đã ở độ tuổi 60 hoặc 70.
Bọn họ dù không cam tâm, nhưng cũng phải đối mặt với tác hại do tư duy chậm chạp, trí nhớ giảm sút, chỉ có thể trơ mắt nhìn sở học quý giá cả đời trôi tuột qua kẽ tay.
Quy luật khách quan này sẽ hạn chế rất nhiều tốc độ tiến bộ của nhân loại.
Trong rất nhiều tuyến thời gian mà Trần Phong tạo ra trong quá khứ, ngoài những quy luật bất thường của thế kỷ 21, hầu hết mọi thời điểm trước sự bùng nổ chung của công nghệ, thì mảng công nghệ sinh học và y tế đều có một bước tiến nhất định nào đó, hoặc độ thức tỉnh gen tổng thể của toàn nhân loại được cải thiện, mang lại các đặc điểm di truyền tốt hơn để trì hoãn đặc tính lão hóa.
Còn có một quy luật khách quan tiêu cực khác, nương theo sự tiến bộ không ngừng của khoa học công nghệ, thời gian học tập cần thiết để hoàn thành việc tích lũy kiến thức cơ bản chắc chắn sẽ ngày càng dài hơn, điều này sẽ không thể bởi vì khả năng học tập của trẻ không ngừng được nâng cao mà thay đổi.
Trong thời cổ đại, chỉ cần biết chữ thì đã có thể làm một nhân viên thu chi, nhưng trong thế kỷ 21, biết chữ là yêu cầu bắt buộc đối với học sinh tiểu học.
Trong tuyến thời gian kia, Trần Phong đã hoàn thành phép tính vi phân và tích phân cấp cao trong chương trình phổ cập giáo dục mầm non, nhưng người bình thường thì phải mất đến 40 năm mới tốt nghiệp được.
Thời cổ đại, những ai có thể sống đến 30 tuổi, thì không cần đọc sách, cũng không cần xuất khẩu thành thơ, vẫy vẫy một cái đã trở thành một bậc hiền triết, đức cao vọng trọng, học thức uyên bác.
Đọc thêm vài quyển sách, biết viết chữ, liền trở thành một học giả đường đường chính chính.
Đó là bởi vì thời cổ đại không có nhiều thứ cần đến trí nhớ của con người, và kiến thức vẫn đang trong quá trình tích lũy.
Đương nhiên, cổ nhân cũng có những đại lão tài hoa hơn người xuất chúng hiếm có , có thể dùng một ít kiến thức nền tảng để đột phá chân lý thâm thúy, chỉ hận không thể sinh ra ở thời đại ngàn năm sau.
Trong thế kỷ 21, những đại sư 30 tuổi như lá mùa thu, ngàn dặm mới tìm được một người.
Trong thế kỷ 31, những đại sư học vấn chân chính về cơ bản đều là những bậc “lão trung niên” đã hơn trăm tuổi và vẫn còn tinh thần khỏe mạnh.
Nhìn vào toàn bộ nhân loại, trong số những người làm công tác khoa học với tổng số hàng trăm triệu người ấy, người như u Thanh Lam là người độc nhất, không có người thứ hai, trăm triệu dặm mới tìm được một người.
Mặc dù tiến sĩ u Dương và đám người Scott đều xem như không tệ, nhưng khoảng cách với Đổng Sơn và đám người Immanuel là vô cùng lớn.
Sở dĩ có hiện tượng này, là do tuổi thọ trung bình của các thế hệ sau đã không ngừng tăng lên, tuổi thọ vài chục tuổi đã được kéo dài đến gần 200 tuổi.
Sau hơn 10 năm của thời kỳ thanh thiếu niên và trưởng thành, con người hầu như vẫn sẽ đến tuổi trưởng thành sau khi 16 tuổi. Sau đó, họ sẽ nghênh đón một thời kỳ thanh niên và trưởng thành dài dằng dặc, kéo dài mãi đến 20 - 30 năm trước khi chết, sau đó vì tuổi già không thể chống lại mà thể lực giảm sút đáng kể, tư duy chậm chạp đi.
Đối với các loại bệnh có thể gây suy giảm trạng thái tinh thần, nó hoàn toàn không thành vấn đề nếu có các phương pháp điều trị y học có thể tái tạo lại cơ thể, chẳng hạn như thiết bị trị liệu quark và cabin dinh dưỡng tuần hoàn nội bộ.
Cơ thể con người đều có thể tái tạo lại, bất cứ nơi nào bị hỏng, đều có thể được thay thế.
Sau một thời gian dài cân nhắc, Trần Phong quyết định tiến thêm một bước dài trong lĩnh vực sinh học và y học.
Hắn quyết định không thụ động chờ đợi các thế hệ tương lai tăng cường tỷ lệ thức tỉnh gen dù vô tình hay tất yếu nữa, cũng không còn đặt phần lớn hy vọng vào vi khuẩn S, thay vào đó, hắn chủ động tấn công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận