Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 436: Thẹn Với Lòng

Trần Phong biết rất rõ bài hát này.
Trong tuyến thời gian trước, sau khi Chung Lôi hoàn thành "Thần Phong", ngoại trừ trước khi mất sáng tác ra "You Think I'm Not Here" thì còn sáng tác thêm cả thảy 5 bài.
5 bài hát còn lại lần lượt là bài hát cầu hôn của hai người - "Hy Vọng Sinh Mệnh", "Giấc Mộng Virgo" cũng ra đời trong tháng đó, tiếp theo là "Trục Phong", "Kiếp Sau Lại Tiếp Tục", "Kiếp Này Không Tiếc".
Có vẻ như những bản tình ca viết cho hắn chiếm tỷ lệ cao hơn một chút, Trần Phong cảm thấy hơi căng thẳng vì điều này, may mắn thay chung quy Chung Lôi cũng là người biết cách theo đuổi, không trở thành một con thiêu thân với cảnh giới thấp kém, trình độ của 6 bài này so ra thì không hề thua kém "Thất Kiếm Thần Khúc", vấn đề không lớn.
Nhưng kỳ thật, Trần Phong không thích cô nàng viết ca khúc cho mình như thế này.
Trong số 6 bài này, bài "Giấc Mộng Virgo" tràn ngập trí tưởng tượng, cùng với bài "You Think I'm Not Here" với cung bậc cảm xúc tinh chuẩn đến mức không thể chịu được, đều là bài yêu thích nhất của hắn.
Vì vậy, sau khi trở lại lần này, ban đầu Trần Phong dự định chỉ giữ cô nàng nhiều nhất là "You Think I'm Not Here", dứt khoát đem các bài còn lại bán cho Lộ Vy hoặc đám người Hà Gia Kỳ, thử xem liệu hướng sáng tác của Chung Lôi có thể được quay trở lại, đi đúng hướng mà hắn hy vọng hay không.
Ai biết người tính không bằng trời tính, hắn vừa bán manh có chút xíu, Chung Lôi lại làm thành thế này, đem bài hát vốn dĩ phải đến sau khi cô nàng kết hôn, khi trong lòng tràn đầy hy vọng về cuộc sống tương lai "Giấc Mộng Virgo" mang ra ngoài trước thời hạn.
Tuyệt thật, cô nàng đã có thể học được cái nắm bắt linh cảm, cũng chẳng thèm nói lý, bảo viết là viết, căn bản không lọt một cơ hội để hắn sao chép ca khúc luôn.
Mải mê đè bài hát của người ta ra chép, rốt cuộc cũng gặp báo ứng, bị người ta chép bài hát ngay trước mặt.
Cũng không biết đây là tin tức tốt hay tin xấu nữa, Trần Phong lập tức lại có thêm một phiền não mới.
Tâm thái và trình độ của cô nàng lần này chắc chắn đã khác với tuyến thời gian trước, nhưng đừng thay đổi hương vị của bài hát mà mình yêu thích nhất này.
Bên kia, Chung Lôi đã bắt đầu chơi nó, những ngón tay linh động, thon dài trắng trẻo của cô nàng giống như 10 nàng yêu tinh hoạt bát đáng yêu đang nhảy múa trên phím đàn piano.
Tiếng đàn réo rắt như suối núi, mang theo một sự tao nhã như tiên ý.
Khúc dạo đầu chỉ trong chốc lát đã đưa tư duy của người khác rơi vào vũ trụ huyền bí không gì sánh được.
Trần Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại rung động ngẩn ngơ.
Chính là hương vị này, nhưng dường như lại có vẻ hơi khác.
So với phiên bản trước của "Giấc Mộng Virgo", tiếng đàn piano của Chung Lôi linh động hơn, khó nắm bắt hơn, tràn ngập linh tính.
Việc sáng tác ở những độ tuổi khác nhau, sẽ vô thức khắc sâu những dấu vết của năm tháng khác nhau.
Hôm nay, Chung Lôi 21 tuổi, trẻ hơn 40 tuổi so với lúc cô nàng 61 tuổi và sáng tác bài hát này trong tuyến thời gian cuối cùng.
Có thể bản lĩnh của cô nàng chưa được thuần thục, tinh tế như lúc đó, nhưng linh khí của cô gái này lại đầy đủ hơn, phù hợp với ý vị vốn nên có của "Giấc Mộng Virgo" hơn.
Với năng lực đánh giá hiện tại của Trần Phong, hắn có thể nếm ra được mùi vị chỉ trong chốc lát.
Chẳng những không đi sai đường, mà nó còn thăng hoa hơn cả lúc trước.
Hắn không khỏi cảm khái, lại cực kỳ say mê.
Sau màn dạo đầu, Chung Lôi nhẹ nhàng ngâm nga với một chất giọng trầm đặc biệt.
Trần Phong lại chấn động toàn thân, lời bài hát không giống lúc trước, trở nên tự tin hơn.
Cô nàng không còn mô tả tinh không dưới dạng ước đoán và suy đoán nữa, mà lời lẽ của cô nàng đã mang tính kết luận hơn nhiều, trí tưởng tượng của cô nàng cũng trở nên cực kỳ táo bạo.
Đó là sự tự tin dâng trào, nhưng cũng là sự tự do, tiêu dao tuyệt đối.
Chất giọng lúc đỉnh cao giống như hoa lan trong cốc vắng, như muốn linh hồn của Trần Phong bay ra khỏi thể xác.
Trần Phong hoàn toàn không thể phản kháng, chủ động hòa quyện linh hồn vào bài hát này.
Khi tiếng hát càng trở nên cao vút, sự chuyển đổi giai điệu và biến âm càng trở nên phức tạp hơn, linh động hơn, người biểu diễn nhắm chặt hai mắt, ngân nga.
Tư duy của người nghe được kích hoạt đến cực hạn, như thể hóa thân thành tinh linh xuyên qua không gian và thời gian, lang thang khắp tinh không bao la và huyền bí.
Đôi khi lại giống như đang nhìn ra dải Ngân Hà, đôi khi lại dẫm bước lên trên những hằng tinh, đôi khi bị mê hoặc bởi những ngôi sao rực rỡ, đôi khi đuổi theo đuôi sao chổi lung linh, đôi khi lại nô đùa trong lưu quang tuyệt đẹp của ngôi sao khổng lồ màu đỏ đang nổ tung ...
Sau đó, càng lúc bay càng xa hơn, bay ra khỏi dải Ngân Hà, đi đến nhóm thiên hà như Thiên Hà Tiên Nữ, đám mây Magellan, v.v.
Đây không phải là kết thúc, mà là một khởi đầu mới.
Cô lại chạy đến siêu chòm thiên hà Virgo, đó là độ cao mà bài hát được đặt tên.
Khi không gian liên tục được mở rộng, từng chòm sao từng chòm sao bí ẩn được miêu tả.
Một số kỳ quan vũ trụ không tưởng cũng được ca từ của cô nàng vẽ ra.
Nhưng bước chân của cô nàng không chỉ dừng lại ở siêu chòm thiên hà Virgo, khi ca từ cuối cùng kết thúc, cô nàng đã hướng ánh nhìn về Siêu đám Laniakea.
...
"Thế nào?"
Chung Lôi cười híp mắt hỏi.
Đôi mắt cô nàng cong cong thành hình trăng lưỡi liềm, gương mặt mờ ảo trong nắng chiều lóe sáng phía sau, nhưng lại đẹp đến mức nghẹt thở.
Trần Phong ngơ ngẩn nhìn cô.
Hồi lâu sau, Trần Phong nặng nề gật đầu: "Hay lắm, là một giấc mộng tuyệt đẹp, cực kỳ đặc biệt."
"Tâm tình của anh có tốt hơn chút nào không?"
Chung Lôi đứng dậy, ngồi vào vị trí đối diện hắn và hỏi.
Nhìn cô gần trong gang tấc, hô hấp của Trần Phong dần dần trở nên dồn dập, vì mùi thơm thoang thoảng của cô đang tràn ngập khoang mũi của hắn.
Hắn nghiêng mặt đi chỗ khác, không dám nhìn nữa, đờ đẫn trả lời: "Tốt hơn rất nhiều, cám ơn cô."
"Cảm ơn tôi cái gì chứ? Chẳng phải những thứ này đều là nhờ có anh dạy tôi sao?"
Chung Lôi lườm hắn một cái, rồi lại vui vẻ tiếp tục ngắm nhìn hắn.
Trần Phong đỏ mặt.
Hắn không phải xấu hổ, mà là thẹn với lòng.
Câu này đối với Chung Lôi thì có thể là điều đương nhiên, nhưng đối với hắn thì vô cùng chói tai.
Mỗi lần Chung Lôi nhắc đến "ân dạy dỗ" của hắn, trong lòng hắn không tránh khỏi có hơi hổ thẹn.
Mặc dù hắn đã sao chép bài hát lâu như vậy, nhẽ ra lương tâm của hắn phải thủng lỗ chỗ rồi, nhưng hắn vẫn không thể thay đổi thói xấu này, cũng không thể thay đổi sự tự ti bên trong.
Ví dụ như bây giờ, hắn chỉ định hát cho Chung Lôi nghe bài "Giấc Mộng Virgo", thử xem bài này do cô hát và do người khác hát thì có gì khác biệt không, liệu có thể tiếp tục truyền thêm cảm hứng cho cô hay không, ai biết cô nàng chỉ mới động nhẹ tay, đã đem nó 'bùng nổ' rồi.
Điều này khiến Trần Phong có chút hoài nghi nhân sinh, tự hỏi liệu có nên thả cô nàng tự do hay không, vì có vẻ như thế sẽ khiến cô nàng tốt hơn.
Vừa vặn lúc này lại có người gõ cửa phòng, chính là trợ lý mang quần áo mới đến, Trần Phong vội vàng đứng dậy, nhận lấy bộ đồ mới tinh từ trợ lý, sau đó lại cho đối phương 100 USD tiền boa.
"Tôi vào phòng tắm thay đồ đây."
Hắn nói với Chung Lôi một tiếng rồi nhanh như chớp trốn vào phòng tắm.
Sau khi khóa cửa, hắn cũng không vội thay đồ, mà lại nhìn mình trong gương một chút.
Đừng nói, mặc kệ hắn có nhận ra hay không, sắc mặt của người trong gương cũng thả lỏng rất nhiều, không còn căng thẳng nữa.
Hắn lại thở dài, có thể làm cho một nhân loại Ngân Hà cảm thấy tự ti thấp kém, bị lây nhiễm đến triệt triệt để để, Lôi đại tỷ cũng thật quá cường đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận