Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 689: Hiệp Hội Đảm Bảo Cuộc Sống Của Các Nhà Khoa Học Nhân Loại

Khách sạn Burlington nằm ở khu vực trung tâm của Los Angeles và là một khách sạn có tuổi đời hàng thế kỷ với lịch sử lâu đời.
Khách sạn nắm giữ một tòa nhà duy nhất với phòng hội nghị cỡ nhỏ kiểu cổ có thể chứa hàng trăm người.
Từ mấy chục năm trước, khách sạn Burlington đã là nơi thích hợp để nhiều nhà khoa học tên tuổi tổ chức họp báo, hay các đại hội học thuật gặp gỡ trao đổi với không khí rất nhân văn.
8:50 sáng, Trần Phong đi ô tô đến.
Hai người quen cũ, Tiến sĩ Laursen và Tiến sĩ Ilan, đang đợi ở tầng dưới.
Ilan Erwin đã quyết định đến Viện nghiên cứu Tinh Phong, nhưng các dự án và công việc của ông ta ở đây cần được hoàn thiện, hiện tại vẫn chưa được xử lý nên cũng không vội.
Khi Trần Phong xuống xe, hai người này đang nói chuyện với một lão giả tóc trắng ở trong, cũng không để ý tới cửa.
Khi Trần đại sư vào cửa, tạm thời bị bảo vệ chặn lại.
Về cơ bản, điều đó có ý là hắn có nước da vàng và quá trẻ nên không thể vào nếu không có thư mời.
Trần Phong câm nín
Bây giờ là năm 2020 rồi, vẫn còn chơi trò này sao?
Không thấy chán à.
Nhưng hắn cũng không ngạc nhiên, dù sao với khuôn mặt non nớt của chủng tộc da vàng, việc gặp phải những thứ nhỏ bé ghê tởm ở đất nước này cũng không có gì quá ngạc nhiên.
"Anh có thể xem danh sách khách mời không? Phải có thông tin và ảnh của tôi trong đó."
Hắn cũng không tức giận, chỉ ôn tồn nói.
Một trong những nhân viên bảo vệ nói rằng anh ta không xem và không có hứng xem.
Một nhân viên bảo vệ cấp giám sát khác thì cẩn trọng hơn một chút, sau đó người này vô cùng ngạc nhiên, đồng thời chạy ngay đến xin lỗi.
Trần Phong xua tay, không muốn quấy rầy người khác, hắn đi thẳng vào trong.
Cho đến khi Trần Phong đến gần, Laursen và Ilan mới chú ý đến hắn và nhanh chóng giới thiệu hắn với các học giả khác tham gia hội nghị.
Những người khác vẫn bị sốc bởi tuổi của Trần Phong.
Nhiều người đã biết hắn là một nhà khoa học trẻ khi phát sinh vấn đề đòi công lý cho tác giả của "Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên" xảy ra trước đó.
Nhưng theo lẽ thường, một nhà khoa học “trẻ” ít nhất cũng phải 30, trẻ nhất cũng phải 29 tuổi như Lại Ân, không ngờ Trần Phong lại có thể trẻ đến mức này.
Mọi người vừa ngạc nhiên vừa khâm phục, đồng thời thầm nghĩ, quả nhiên là người trẻ tuổi, rất nổi loạn, nếu không sẽ không xảy ra chuyện như vậy với Cục quản lý ABI.
Không ngờ Trần Phong không cần Laursen giới thiệu đã có thể gọi tên hầu hết các học giả tại đó, chào hỏi họ khi gặp mặt và thậm chí còn có thể nói được thành tích của người kia.
Nếu chỉ là một người bình thường, người khác sẽ nghĩ rằng người này hẳn là rất quan tâm đến học thuật, người thanh niên này có kiến thức rộng và rất siêng năng học hỏi.
Nhưng hắn là Trần Phong, có thể gọi nhiều cái tên như vậy, xem ra hắn cũng không vì tuổi trẻ tài cao mà không coi ai ra gì, rất dễ gần, nhiệt tình và khiêm tốn.
Điều này sẽ khiến người khác cảm thấy rất tốt.
Hắn rất có phong thái của một thân sĩ.
Ngay cả các nhà khoa học bị ám ảnh bởi học thuật cũng mong muốn được công nhận bởi những người khác ở cùng cấp độ.
Kết hợp với Viện nghiên cứu Tinh Phong mà hắn đang thành lập, người đối diện có thể cảm nhận được âm mưu của hắn rất lớn.
Hôm nay, tất cả mọi người ở địa điểm này thuộc mọi tầng lớp xã hội và đến từ khắp nơi trên thế giới. Hắn thực sự biết tất cả bọn họ, vậy khẳng định là hắn muốn đào người.
Nghe nói hắn đưa ra đãi ngộ rất cao, nếu hắn thực sự có một công trình lớn có thể lưu danh sử sách và nó phù hợp với hướng nghiên cứu của bọn họ, thì không phải là không thể xem xét.
Hôm nay, tâm trạng của Trần Phong quả thực rất tốt.
Trước khi đến đây, hắn không ngờ mình lại gặp được nhiều tên tuổi từng đọc trong sách như vậy.
Trước đây hắn không biết nhiều về thế giới khoa học, nhưng giờ đây hắn đã truy ngược lại tiến bộ của khoa học và công nghệ từ thế kỷ 21 đến 31 n lần, hắn đã phỏng đoán tất cả các chi tiết thậm chí cả những lĩnh vực nhỏ đến không đáng kể, cộng với khả năng ghi nhớ được nâng cao đến khác thường của mình, không khó để ghép những người này với những bức ảnh trong lịch sử khoa học kỹ thuật.
Chỉ có một số nhà khoa học mà hắn không thể nêu tên, cũng không phải là người hắn không biết, mà là những bức ảnh và video của những người này để lại trong dữ liệu lịch sử và tuổi hiện tại của bọn họ cách nhau quá xa.
Những bức ảnh quá già hoặc quá trẻ.
Ví như một ông già đẹp trai khi còn trẻ, đẹp trai ở 30 tuổi thì vẫn có thể nhận ra.
Cũng có một số người 40 tuổi mà thành tích bây giờ không cao lắm, về già mới ‘học hành thành tài’, hình ảnh được lưu lại đã là dáng dấp của những năm 60, 70 tuổi.
Nhưng ngay khi những người này giới thiệu tên, Trần Phong lập tức có thể biết ngay họ là ai, bắt được thành tích của họ và khen ngợi một trận ra trò.
Những người khác được tâng bốc, lập tức chào mời nhau.
Cảm tại hiện trường thực sự khá độc đáo.
Một mặt, những người đương thời ngưỡng mộ sự trẻ trung và đầy triển vọng của Trần Phong, mặt khác, Trần Phong ngưỡng mộ những thành tựu cả đời của những học giả này qua sự quan sát của hậu thế, những con ‘rắm cầu vồng’ thổi phồng lẫn nhau bay khắp nơi..
Ilan giờ đã là người theo Trần Phong một nửa, anh ta đồng hành cùng hắn trong suốt hành trình.
Trước khi chính thức bắt đầu hội nghị, Trần Phong và những người có mặt gần như đã biết nhau, họ đứng cùng bàn với Ilan, Laursen và hai người đoạt giải Nobel khác.
Hai người đoạt giải Nobel hiện tại không có ý định nghỉ việc, trong tay có rất nhiều dự án, bọn họ lại còn là người phụ trách, không thể rời đi, họ vẫn tỏ ra rất nhiệt tình với Viện nghiên cứu Tinh Phong, tiếc rằng dù đã bị mê hoặc nhưng vẫn không thể rời đi.
Tiến sĩ Wellington, người đứng đầu Phòng thí nghiệm Wilson tại MIT, tò mò hỏi: “Thực ra, tôi rất muốn biết, Tiến sĩ Trần định xây dựng Viện Nghiên cứu Tinh Phong thành một cơ sở nghiên cứu khoa học có quy mô thế nào?”
Trần Phong nói không chút do dự: "Một đại học Harvard lớn nhất, mạnh nhất, không thu học phí."
Cả Wellington và một người đoạt giải Nobel khác từ Harvard đều sửng sốt.
Hai người muốn cười một chút, nhưng lại cảm thấy chuyện này không hợp với phép xã giao, người kia không phải là một gã tinh thần thiếu hiểu biết, giọng điệu cũng khá nghiêm túc.
Giáo sư Spencer từ Harvard vuốt râu nói: "Tiến sĩ Trần, anh thật biết nói đùa. Trước tiên, chưa xét đến giá trị của các học giả và sinh viên xuất sắc ở Harvard mà chỉ nói về thiết bị trong các phòng thí nghiệm lớn và các công ty công nghệ công nghiệp lớn. Anh có xác định là cần bao nhiêu tiền để xây một Harvard khác?"
Trần Phong gật đầu, "Tôi biết, khoản đầu tư cố định ít nhất là 500 tỷ đô la Mỹ, mà tôi cũng không nói rằng mình sẽ nuốt một hơi thành kẻ khổng lồ. Cứ từ từ mà đi.”
Spencer tiếp tục lắc đầu, "Nhưng đã có Harvard trên thế giới, tại sao chúng ta phải xây dựng một cái khác và lãng phí tài nguyên?"
Trần Phong lắc đầu, "Trung Quốc, Ấn Độ và nhiều nước thế giới thứ ba có nhiều trẻ em có chỉ số IQ trên 150 đang lãng phí năng khiếu và tài năng của chúng. Để vào được Harvard và bất kỳ trường Ivy League nào khác khó hơn ông nghĩ rất nhiều. Tôi không thể để những tài năng này biến mất như không khí được. Điều này sẽ gây tổn hại lớn cho nền văn minh nhân loại."
Ilan Irwin bên cạnh cũng nói: "Nhưng nó đòi hỏi quá nhiều tiền."
Trần Phong giơ lên hai tay, "Tôi đã nắm giữ kim loại siêu dẫn nhiệt độ bình thường, pin mặt trời kiểu mới, chip carbon... với những công nghệ này, tôi sẽ thiếu tiền sao?"
Những người khác im lặng trong giây lát.
Cẩn trọng suy nghĩ lại, nếu tất cả các dự án mà hắn nói đều chuyển hóa thành công, thì tiền bạc quả thực không còn là vấn đề với hắn nữa.
Những người khác không nói làm gì, Ilan biết rằng một hạng mục khác mà đồng nghiệp tương lai Ramenek Nandin của ông ta sẽ tham gia chỉ là để khắc phục những vấn đề đó, Trần Phong đã không cần cân nhắc đến nguồn vốn nữa.
"Ngoài những thứ này ra, tôi còn có một kế hoạch khác. Mặc dù mọi người không tiện đến Viện nghiên cứu Tinh Phong của tôi, nhưng vẫn có thể và cũng nên tham gia vào vấn đề này."
Trần Phong mỉm cười và ném quả bom tấn thứ hai của mình.
"Kế hoạch gì?"
Mọi người tò mò hỏi.
"Hiệp hội đảm bảo cuộc sống của các nhà khoa học nhân loại."
Trần Phong nhấn mạnh từng chữ.
Lần này, cả bốn người trước mặt đều có chút bối rối, không hiểu hiệp hội này của hắn là cái gì, có phải là muốn cùng AAAS tranh thức ăn không?
Trần Phong chỉ đơn giản định nghĩa nó là một hiệp hội bảo đảm.
Khi hắn nói xong, não của cả bốn người đều ong ong.
Họ chỉ nghe ra một khái niệm.
Ném tiền.
Để tất cả những con ‘chó’ nghiên cứu khoa học có thể ăn những bữa ăn ngon, lái những chiếc xe tốt và sống trong những ngôi nhà tốt.
Laursen lắp bắp, "Trần. . . Trần tiên sinh, anh có nghiêm túc không? Anh không thể ước tính nó sẽ tốn bao nhiêu tiền đâu!"
Trần Phong gật đầu, "Không, tôi đã, tôi biết nó sẽ tốn bao nhiêu tiền. Tôi có thể xử lý nó, tất nhiên, tôi cũng cần sự giúp đỡ của những người khác. Tôi cần thêm sự hỗ trợ của công ty, và tôi cần những người đáng kính hơn đứng ra bảo vệ tôi. Tôi có thể hứa sẽ không cạnh tranh với AAAS về quyền lợi. Sau cùng, tôi không muốn lợi ích, tôi chỉ muốn tiêu tiền của mình tốt hơn mà thôi."
Hắn từng nói muốn dùng một tháng này thuận tiện làm một con cá mặn treo máy, nhưng nhìn thấy cơ hội trước mắt, hắn vẫn không kiềm chế được ham muốn và lại bắt tay vào làm việc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận