Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 365: Nằm Mơ!

Bây giờ tất nhiên là chẳng còn lo lắng gì nữa, trong nháy mắt, Trần Phong đã thả lỏng hơn rất nhiều, thuận tay ôm lấy Đường Thiên Tâm: "Không sao, tôi đã quen rồi, tôi không hề đơn độc chút nào. Đi vào việc chính trước! Kỳ thực, ngoài thành thạo cờ vây, còn có một cách khác để cải thiện năng lực chỉ huy chiến trường..."
Đường Thiên Tâm hỏi ngược lại: "Mang thai à?"
"Sao cô biết?"
"Các đồng nghiệp nữ trong viện sinh mệnh nói với tôi rằng, việc tăng tiết progesterone sẽ có hiệu quả nâng cao tư duy tích cực của tôi. Tôi cố gắng như vậy, thực ra cũng vì mục đích này."
Trần Phong sửng sốt: "Thì ra là như vậy."
"Ừm!"
Kỳ thực, tâm tình của Đường Thiên Tâm phức tạp hơn Trần Phong tưởng tượng một chút.
Chỉ là cô nàng không thẳng thắn thú nhận mà thôi.
Trong suốt nhiều thời đại, kể từ khi nhân loại bước vào thời đại thông tin điện tử, trải qua thời kỳ Phục hưng của thế kỷ 21, thành tựu nghệ thuật đã kéo dài hàng trăm năm.
Các bài hát kinh điển trong thư viện âm nhạc cũng nhiều như sao.
Đường Thiên Tâm cực kỳ yêu thích "Thiêu đốt bản thân", cũng thuộc các tác phẩm khác của Chung Lôi như trong lòng bàn tay.
Có trời mới biết cô nàng có bao nhiêu ngưỡng mộ với Chung Lôi, người thuộc top 10 ngàn năm, được vô số người tôn thờ là nghệ thuật gia đỉnh cấp nhất của lĩnh vực âm nhạc của thế kỷ 21.
Nhưng vào giờ phút này, cô nàng lại thầm nghĩ, mình lại cùng Trần Phong...
Trong lòng cô nàng chẳng những không có chút xíu đố kỵ ghen ghét hay ăn dấm nào, mà lại có chút xấu hổ, lại có chút mừng thầm và kích động khó hiểu...
Một tiếng sau...
Đường Thiên Tâm thú nhận.
Trần Phong sững sờ.
Điểm chú ý của cô nàng thật lạ lùng.
Đâu là cách để mở mang tư duy à? Khi một người cổ đại sống sờ sờ đứng trước mặt cô nàng, cô nàng lại vô cùng bình tĩnh, nhưng lại mừng thầm vì có mối liên hệ với một người cổ đại khác xuyên thời gian và không gian?
Trần Phong hoàn toàn bị đánh bại bởi lối tư duy quái đản của cô nàng.
Nhưng sau khi Đường Thiên Tâm thẳng thắn thú nhận, hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Tôi có lỗi với cô ấy, nhưng tôi nghĩ, nếu cô ấy có thể hiểu rõ hoàn cảnh của chúng ta, cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho tôi, và cô ấy nhất định sẽ không trách anh. Không có thời gian để chậm trễ nữa, làm thôi!"
Cô nàng đã khôi phục lại một Đường Thiên Tâm hiên ngang, hào khí ngất trời rồi, đã không còn là cô gái mít ướt nữa, cứ như vậy mà dứt khoác, cởi mở, quang minh lỗi lạc đến cực điểm.
Thời gian trôi nhanh, nháy mắt đã trôi qua hai ngày.
Hàng ngũ chiến hạm hùng hậu quy tụ trên quỹ đạo Hỏa Tinh.
Có tổng cộng gần một triệu tiểu đoàn, và tổng cộng hơn bảy triệu chiến hạm cỡ lớn, vừa và nhỏ, tạo thành một đội hình chiến đấu khổng lồ trong vũ trụ.
Vòng ngoài của đội hình chiến đấu bao gồm các chiến hạm cỡ nhỏ, có thể mang theo vài người và nhiều nhất là 10 người.
Lớp giữa là chiến hạm cỡ trung.
Bên trong, là hơn 200.000 kỳ hạm của tất cả các tiểu đoàn lớn xếp một cách trật tự, cách nhau hơn 1 km, tạo thành một mảng vành đai lớn hình bán cầu.
Lúc này, tất cả các chiến hạm đều đã tắt đèn báo, mở đường truyền trường lực, lơ lửng trên không trung như một bóng ma.
Đây là gần một phần ba binh lực của Chiến Tuyến Tự Do.
Vì khoảng cách khác nhau, các tiểu đoàn thuộc căn cứ Thủy Tinh, 4 vệ tinh lớn của Mộc Tinh và Titan đã sớm được triển khai.
"Xuất phát!"
Đường Thiên Tâm, tổng chỉ huy hạm Hỏa Tinh, ra lệnh, 7 triệu chiến hạm nhẹ nhàng châm lửa, động cơ chất môi giới từ từ phun ra chất môi giới đẩy vô hình, không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
7 triệu chiến hạm bắt đầu chậm rãi tăng tốc độ tiến lên phía trước.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, cho đến khi đạt cực hạn.
24 tiếng sau, tổng cộng 22 triệu chiến hạm của nhân loại sẽ đột ngột lặng lẽ lao xuống bầu trời Trái Đất.
Trong các căn cứ lớn trên Hỏa Tinh, vô số người ngửa đầu nhìn lên bầu trời, siết chặt tay nhau, ánh mắt tập trung.
Rõ ràng, mắt thường khó có thể nhìn thấy gì, chỉ có bầu trời đầy sao vô tận và ánh mặt trời chói chang phía xa, nhưng trong trái tim của những người canh gác, họ biết rằng ở đó có người nhà, bạn bè và thần tượng của mình.
Hỏa Tinh tổng cộng có gần 800 triệu người, chỉ để lại dưới 400 triệu người canh gác.
Tất cả các chiến sĩ đang hoạt động, đã nghỉ hưu và sắp nghỉ hưu, tất cả các kỹ thuật viên với năng lực tiếp tế hậu cần khác nhau, tất cả các học viên đã thành thạo các kỹ năng sơ cứu cơ bản và chưa có bằng sĩ quan quân y ...
Toàn bộ, đều lên!
....
Cuộc chiến đến nhanh hơn dự kiến.
Mặc dù nhóm hạm đội của Chiến Tuyến Tự Do đã đủ cẩn thận để che giấu mình khi khởi hành, nhưng đội ngũ quá khổng lồ, sau khi khởi hành không lâu thì đã bị Lôi phát hiện, nhờ có mạng lượng tử giăng khắp mọi nơi càn quét.
Lôi không cho phép nhân loại bày binh bố trận, mà ngay lập tức điều binh khiển tướng, tụ tập binh lực.
Khi hạm đội của Hỏa Tinh đi được nửa chặng đường thì bị hạm đội của Lôi chặn lại!
Các hạm đội và pháo đài chiến tranh khổng lồ của Lôi được bài bố khắp Thái Dương Hệ bất ngờ vén màn ngụy trang, từ bốn phương tám hướng quy tụ lại, tiến thẳng tới 4 hạm đội chiến hạm chủ lực của Hỏa Tinh, Thủy Tinh, Kim Tinh và vệ tinh!
Chiến tranh bùng nổ.
Bầu trời đầy sao đen nhánh đột nhiên bừng sáng bởi vô số hỏa lực tấn công.
Hỏa tiễn thi nhau trút xuống, chẳng khác gì mưa bão.
Ánh sáng của vũ khí năng lượng đan xen trên bầu trời, từ Trái Đất nhìn lên phảng phất như có thêm 4 hằng tinh nho nhỏ trên bầu trời.
Nếu là ở tây bán cầu vào ban ngày, cho dù trời quang mây tạnh, không thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hai 'mặt trời nho nhỏ' ở mỗi bên trái phải của mặt trời to to.
Đó là trận chiến kinh hoàng giữa quân đoàn Thủy Tinh, quân đoàn Kim Tinh và hạm đội của Lôi!
Nhân loại đánh cược toàn lực, mà Lôi dường như cũng cảm nhận được rằng đây là 'ngày tận thế' của mình, nên nó cũng dốc toàn lực để phản kháng.
Đường Thiên Tâm vẫn theo thói quen chống tay lên bục chỉ huy, ngửa cổ nhìn thẳng về phía trước.
Trong cửa sổ trong suốt trước mặt cô nàng, chỉ có một mảnh ánh sáng trắng chói lọi do vụ nổ gây ra, hai bên cửa sổ là Tinh Đồ biểu thị ma trận phân bố binh lực của chiến trường hai bên và bản đồ chỉ huy chiến thuật kế hoạch hành quân của chiến hạm phe mình.
Cô nàng suy tư chưa đến năm giây và bắt đầu hành động, đôi tay không ngừng lắc lư bên trên các nút giả lập trước mặt, kéo hết chỉ thị này đến chỉ thị khác.
Cùng lúc đó, từng mệnh lệnh này đến mệnh lệnh khác bay ra khỏi màn hình sóng não của cô nàng.
Đồng thời, cô nàng lớn giọng hô lên: "Nhận định của Trần Phong là hoàn toàn chính xác! Lôi chỉ có thể huy động 10% sức mạnh tính toán để khống chế chiến trường! Chiến hạm lúc này đang ở trước mặt chúng ta, chiến thú và các đơn vị cơ giới chiến đấu cỡ nhỏ không phải là chiến lực chính của Lôi, mà là đơn vị đào thải của nó. Binh lực của kẻ địch gấp ba lần chúng ta, nhưng bây giờ, tỷ lệ chiến tổn của chúng ta với Lôi là một chọi một!"
Đứng trên boong tàu,Trần Phong đột nhiên siết chặt nắm đấm, những đường gân xanh hai bên thái dương như muốn vỡ ra.
Tuy nói là 1 chọi 1, nhưng Lôi bên kia chỉ tổn hại máy móc, mà liên minh nhân loại không chỉ mất chiến hạm và chiến cơ, mà còn mất cả những chiến sĩ bên trong.
Nhưng những chiến sĩ Ưng Kích tinh anh khác xung quanh hắn nhao nhao mừng rỡ, thậm chí một số trong đó còn rơi nước mắt.
"Cái gì! Một chọi một ư?!"
"Thật tuyệt, thật tuyệt!"
"Trời ạ! Cả đời này tôi chưa bao giờ nghĩ đến, sẽ có một ngày như thế này!"
"Đúng vậy, 1:1. Hai mươi năm trước, cha tôi đã tham gia Chiến tranh bảo vệ Hỏa Tinh lần thứ 79. Trong cuộc chiến đó, chúng ta đã mất hơn 3 triệu chiến hạm, nhưng chỉ miễn cưỡng tiêu diệt được 1 triệu chiếc đào thải của Lôi mà thôi."
"Haizz."
"Than thở cái gì chứ! Anh không nghe thấy tỉ lệ của chúng ta bây giờ là 1:1 sao? Mục tiêu của chúng ta không phải là tiêu diệt đối phương, chỉ cần nhóm chiến hạm hạng nặng của chúng ta có thể vọt tới phụ cận Trái Đất, là đã xem như hoàn thành mục tiêu rồi!"
"Đúng vậy!"
Mọi người lại ngước nhìn bóng lưng của người đàn ông đang đứng phía trước.
Mọi người thầm nghĩ, những chuyện tiếp theo đó, hắn sẽ kết thúc thay cho chúng ta.
Hắn luôn duy trì hình thái Ưng Kích Giáp tối thượng với 8 loại động cơ truyền động cong kinh người, điều này khiến chiến giáp của hắn trông cực kỳ dữ tợn, tràn ngập sát khí.
Cơ thể của Lâm Bố đã khôi phục, nhưng cũng không biết mình đã khôi phục được bao nhiêu, anh ta đứng ở bên cạnh Trần Phong khẽ nói: "Hôm nay tôi nhất định phải giết nhiều chiến thú hơn anh."
Trần Phong nghiêng mặt liếc anh ta một cái, trong miệng chỉ thốt ra hai chữ: "Nằm mơ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận