Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1157: Vượn Cổ Vs Gấu

Vào thời viễn cổ, khi điều kiện ngoại cảnh vô cùng khắc nghiệt, việc một tộc đàn nào đó có thể sống lâu hơn những tộc vượn cổ khác, không phải chỉ nhờ vào vận may.
Những người cao tuổi lúc này thường là những người vô cùng nổi trội khi họ còn trẻ, họ có cả lợi thế về thể chất, trí tuệ và cả phản ứng, tất cả đều vượt trội hơn nhiều so với đồng loại cùng trang lứa.
Ví dụ, một đàn vượn cổ đang bị một con hổ dữ rượt đuổi.
Chạy nhanh thì sống.
Phản ứng kịp thời, biết né tránh con đường rượt đuổi của hổ, biết thay đổi hướng liên tục, biết rằng hổ không thể leo cây nên trèo lên những cây đại thụ để trốn, có như thế mới may mắn sống sót.
Những kẻ bị ngã trong quá trình chạy trốn, chạy tụt lại phía sau nên bị hổ tóm được, đều bị đào thải tự nhiên từ khi còn nhỏ hoặc lúc còn rất trẻ.
Trong thời đại của loài vượn cổ, khi tuổi thọ trung bình của họ chỉ khoảng 15 năm tuổi, mỗi cá thể vượn cổ có thể sống sót đến năm 20 tuổi đều có những nét độc đáo riêng của họ.
Văn minh muốn làm giàu kho tàng tri thức của mình thì cũng cần có thời gian.
Kiến thức của nhóm không phát sinh ngoài luồng gió, và hầu hết kiến thức được bồi dưỡng đều đến từ những người lớn tuổi.
Trong thời kỳ đủ ăn, đủ mặc, cuộc sống của người cao tuổi tự thân đã là một tài sản quý giá.
Lúc này, nhóm người cao tuổi mà Trần Phong đang nhìn thấy đại diện cho ngôn ngữ, chữ viết, triết lý sinh tồn của tộc người này, cũng đại diện cho nhiều thông tin quan trọng khác liên quan đến sự tiến bộ của nền văn minh, họ đang làm giàu kho tàng tri thức nhân loại với tốc độ cực nhanh.
Đột nhiên, từ giữa đám người già, một vị trưởng lão có thân hình gầy còm đến héo cả râu tóc, đột ngột đứng lên.
Ông ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm bầu trời, lông mày như thể dính lại với nhau, mái tóc dựng đứng.
Lúc này chính là cảnh trời xanh mây trắng, nắng như thiêu như đốt, tưởng chừng như chẳng có gì khác thường cả.
Một người vượn cổ cao lớn - kẻ vừa phụ trách việc chuyển gỗ và hướng dẫn các người vượn cổ khác dựng lều, nhanh chóng bước đến cạnh ông ta, bla bla một hồi lâu với giọng điệu lo lắng và đầy kính trọng.
Lão giả phớt lờ anh ta, vẫn tiếp tục quan sát bầu trời.
Thật lâu sau, cuối cùng lão giả cũng đáp lại, nói bla bla.
Vẻ mặt của người vượn cổ cao lớn bỗng biến thành kinh hãi, anh ta hét lên, rồi chạy về phía những người còn lại trong bộ tộc.
Đám vượn cổ đang dựng lều nhanh chóng ngừng tay, tụ tập lại một chỗ.
Người vượn cổ cao tuổi kia đứng trên một tảng đá cao lởm chởm, sau đó dùng tốc độ rất nhanh để thông báo với đám người về thứ gì đó.
Một số người vượn cổ hiểu được, một số thì không, mãi cho đến khi những người xung quanh khoa chân múa tay hồi lâu, rốt cuộc mới hiểu được rõ ràng mọi chuyện.
Sau đó, những con vượn cổ này lập tức bận rộn, ai nấy tự thu dọn dụng cụ cầm tay và thức ăn dự trữ của mình, rồi đi thẳng đến ngọn núi xa xa.
Ngay cả nhà gỗ và lều mới xây dựng được nửa chừng, họ cũng từ bỏ không chút do dự.
Khoảng chừng 3 tiếng sau, bộ tộc vượn cổ đã đoi đến bên sườn núi của ngọn núi cao.
Ngọn núi này là ngọn núi cao nhất trong vòng một trăm dặm xung quanh, hơn nữa, vì mưa rơi gió thổi lâu năm nên chủ yếu là đá.
Bên trên sườn núi này có một hang đá tự nhiên rất lớn.
Nhưng lại có một đám gấu đang sinh sống bên trong.
Bộ tộc vượn cổ đã biết đến sự tồn tại của hang đá và 'tổ' gấu từ lâu, có điều, họ vẫn luôn tránh đụng chạm phải nhau.
Nhưng lần này, những thanh niên trai tráng của bộ tộc vượn cổ đã cầm lấy đá và những thanh gỗ vót nhọn, hòng tung ra một cuộc tấn công dữ dội vào tổ gấu.
Tổ gấu này có một đực một cái, cả hai đều rất to lớn, gấu đực đứng thẳng người thì cao gần 3,5 mét, gấu cái cao hơn 2 mét.
Ngoài ra còn có 3 con gấu con, đứng thẳng thôi cũng đã ngang tầm với những người vượn cổ trưởng thành.
Đương nhiên, đối thủ không phải là quả hồng mềm, cho nên cuộc chiến này hiển nhiên không thể nhanh chóng kết thúc được.
Khi cuộc giao tranh giữa hai bên kéo dài được chừng mười phút, bầu trời đột nhiên chuyển biến dữ dội, mây đen bỗng nhiên dày đặc, sấm chớp ầm ầm.
Ban đầu, những hạt mưa lớn bằng hạt đậu lách cách rơi xuống từng giọt một, nhưng chỉ sau vài phút, những hạt mưa trở nên vô cùng dày đặc, xối thẳng vào đất đá như thể ai đang xả vòi nước hết công suất.
Trong cơn mưa xối xả này, chiến binh của bộ tộc vượn cổ lần lượt lao về phía trước, như thể tre già măng mọc.
Cách nơi diễn ra cuộc giao tranh khoảng 100 mét, phía dưới sườn núi, phụ nữ, trẻ em và người già yếu vẫn đang đứng đội mưa nhìn trận đấu này từ xa, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt lo lắng, thậm chí có những đứa trẻ nhào lên định hỗ trợ, nhưng bị người lớn sống chết tóm trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận