Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 120: Anh Thật Sự Coi Trọng Em Sao?

Trần Phong biết rõ, bản thân mình lại rơi vào một hoàn cảnh đáng sợ giống như khi đối mặt với mạt thế rồi.
Trước hết, giờ đây hắn đã nhận thức sâu sắc về tầm quan trọng của Chung Lôi.
Nhưng tầm quan trọng của cô nàng lại không chỉ đặt trên người cô nàng.
Cuộc đời nghệ thuật của cô nàng vẫn chưa hoàn thành, thậm chí còn chưa chân chính bắt đầu, điều này rất trọng yếu.
Nhưng đến tận bây giờ, trong tuyến thời gian mà Trần Phong và cô nàng trải qua, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy hai người đang yêu đương.
Chung Lôi vẫn luôn là một người cực kỳ độc lập, cực kỳ kiên định với chủ nghĩa độc thân.
Lần này bởi vì chuyện tai nạn xe cộ xảy ra ngoài ý muốn, có lẽ còn cộng thêm những gì xảy ra lúc trước, cộng với chuyện mình vừa liều mạng sao chép ca khúc của cô nàng, khiến cô nàng càng có niềm tin lệch lạc, mạnh mẽ thay đổi tín niệm độc thân của cô nàng.
Nhưng bây giờ Trần Phong là thật sự không dám gạt Chung Lôi.
Khi cô nàng độc thân, cô nàng có thể viết ra những thứ ca khúc vừa khiến mọi người ưa chuộng, vừa vô cùng hàm súc.
Đây chính là tài hoa của cô nàng.
Trần Phong hoàn toàn không dám hứa chắc nếu như cô nàng rơi vào vòng xoáy của tình yêu, thì liệu có thể trở thành Ca Hậu chỉ biết viết mỗi tình ca hay không.
Trước cả thân phận của một cự phách âm nhạc, bản chất của Chung Lôi vẫn là một người phụ nữ.
Một khi hai người tiến đến một bước kia, không cần biết là sẽ bạc đầu giai lão hay là ngày nào đó trong tương lai mỗi người một ngả, nhưng nhất định sẽ mạnh mẽ thay đổi nhân sinh quan của cô nàng, và cuối cùng, ảnh hưởng đến lý niệm sáng tác của cô nàng.
Trần Phong không bài trừ khả năng sẽ có một ngày hắn gạt Chung Lôi, nhưng chắc chắn là không phải bây giờ.
Chỉ có khi hắn ở ngàn năm sau, nhìn lại lịch sử, phát hiện 2 người phù hợp với nhau, đồng thời, trong tuyến thời gian ấy, nhân loại đã đạt được thắng lợi cuối cùng.
Cho nên, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng thật xin lỗi.
Trần Phong vươn tay, túm lấy tay của Mạnh Uyển Nguyệt, híp mắt, dùng giọng điệu tràn đầy từ tính, nói: "Uyển Nguyệt, cô nói không sai, tôi và cô đã ràng buộc mãnh liệt như vậy, chắc chắn là kiếp trước đã ngoái đầu nhìn nhau đến trăm ngàn lần, mới có thể đổi lấy kiếp này quen biết lẫn nhau."
Mạnh Uyển Nguyệt há hốc, sững sờ tại chỗ, sau đó vừa nhìn về phía ánh mắt của thể phóng ra điện của Trần Phong, tim đập bình bịch, khuôn mặt căng đến mức đỏ hồng, không biết nên làm thế nào cho phải.
"Ha ha ha, ai mượn cô trêu chọc tôi, thấy sự lợi hại của tôi rồi chứ!"
Trần Phong thấy mọi chuyện đã giải quyết xong, bèn buông tay.
Lộ Vy lại lôi đề tài trở về: "Cảnh sát không tin anh đúng không?"
Trần Phong gật đầu: "Đúng vậy, bọn họ nói rằng tôi không nên nghe theo mấy thứ mê tín dị đoan. Nhưng tôi lại hỏi ngược lại, rốt cuộc có phải tôi đã cứu được người hay không, bọn họ lập tức bí câu trả lời."
Lộ Vy: "Anh thật là biết cách trêu chọc, nhưng sau này anh cũng đừng dính vào mấy thứ đó nhé. Cũng không biết là nên khen anh nhanh trí, hay là nên dạy dỗ anh không được mê tín nữa. Phải rồi, lần này anh lại soạn nhạc cho Chung Lôi, u thiếu và Trần Lê cũng nhận được không ít lợi ích từ anh, vậy thì chừng nào anh mới viết ca khúc cho tôi hả?"
Trần Phong hỏi ngược lại: "Vy Vy, chẳng phải cô đều tự mình sáng tác sao?"
Lộ Vy bĩu môi: "Bây giờ đã khác ngày xưa rồi, lúc trước đâu có ngờ rằng anh lại lợi hại như vậy."
Trần Phong đáp ứng: "Được rồi, ngày khác rảnh rỗi lại bàn tiếp nhé."
"Nhưng Trần Phong này, trước tiên, anh phải hoàn thiện khúc phổ của "Dục Hỏa" cho tôi đã, phải theo thứ tự trước sau chứ." Chung Lôi ở bên cạnh xen vào.
Trần Phong thầm đổ mồ hôi: "Đúng, đúng vậy, sáng mốt tôi sẽ hoàn thành."
Bữa cơm này thật quá mệt mỏi, cũng may là sau khi ăn xong cũng không có sắp xếp gì thêm, mọi người ai đi đường nấy.
Lộ Vy đi thăm người thân, Chung Lôi về nhà của Mạnh Uyển Nguyệt.
u Tuấn Lãng gọi tài xế của mình tới, mang Trần Phong và Mạnh Hiểu Chu đến quán rượu.
Trên đường đi, Trần Phong và Mạnh Hiểu Chu ngồi ở ghế sau, đơn giản trò chuyện tán gẫu, Trần Phong mới biết người này quả thật là một nhân vật lợi hại.
Đều là du học trở về, nhưng Mạnh Hiểu Chu lại đáng tin hơn u Tuấn Lãng - người gắn cái mác Ivy Leugue fake nhiều.
Người ta là cử nhân Học Viện Thương Mại Cáp Nhĩ Tân, sau đó dành được học bổng du học toàn phần, trước khi trở về nước đã từng tạo nên sóng gió ở nước ngoài, lần này trở về chính là vì nhận lời mời của các công ty đầu tàu trong nước, trực tiếp nhậm chức giám đốc điều hành.
Đương nhiên, Mạnh Hiểu Chu không dùng ngữ điệu khoe khoang khi nói đến những thứ này, chỉ đơn thuần là tán gẫu với Trần Phong mà thôi, chỉ nói đơn giản là mình tốt nghiệp đại học, lần này về nước sẽ làm ở đâu, những nội dung khác đều do u Tuấn Lãng giúp anh ta bổ sung.
Trở về khách sạn, Trần Phong định lấy sổ ra, tính viết Khúc phổ, thì u Tuấn Lãng lại đến gõ cửa.
"Sư phụ, chuyện về công ty mà anh nói lúc trước, là nghiêm túc sao?"
Trần Phong để anh ta vào trong: "Đúng vậy."
"Vậy rốt cuộc chúng ta cần phải mở công ty gì vậy? Bên em có sẵn này, chi bằng em chuyển nhượng một nửa cổ phần cho anh nhé?"
Trần Phong lắc đầu: "Không được, tình huống công ty của anh ra sao, tôi đều biết, đừng nói là một nửa cổ phần, dù chỉ là 10% thì tôi cũng không mua nổi."
"Anh có thể nhập một cổ phần vào mảng kỹ thuật trước, rồi chúng ta hợp cổ phần, nếu không đủ tiền thì cứ nợ trước đã, từ từ trả sau."
u Tuấn Lãng nghiêm túc cân nhắc.
Trần Phong lại suy nghĩ một chút, vừa nghĩ tới những chi tiết khi vận hành doanh nghiệp, liền phiền não.
Hắn trầm ngâm trong chốc lát, lại nói: "Nhưng tôi chỉ muốn viết ca khúc, cũng chỉ sẽ viết ca khúc. Hợp tác mở công ty chỉ là cái cớ, mục đích thực sự của tôi là tôi rất coi trọng anh, muốn viết ca khúc cho anh."
Khóe miệng của u Tuấn Lãng co giật, yên lặng thật lâu mới tự biết thân biết phận mà nói: "Sư phụ, anh thật sự coi trọng em sao? Em có tài năng lắm sao?"
"Đúng vậy!"
"Nhưng ba bài hát mà anh viết lúc trước, em còn chưa hoàn thành xong mà. Em... Em thật ra không giỏi như vậy đâu."
Trần Phong chân thành, bắt lấy bả vai của u Tuấn Lãng: "Không, anh rất giỏi, thiên phú của anh còn vượt qua cả sức tưởng tượng của anh! Anh có thể, nhất định sẽ làm nên thành tựu trong âm nhạc. Chờ hai ngày nữa, chúng ta trở về Hán Châu bàn bạc kĩ thêm."
Hắn đã có ý tưởng.
Tài sản cốt lõi nhất của hắn ở thời đại này chính là bản quyền của rất nhiều rất nhiều ca khúc mà hắn chuyên chở tới đây, cùng với phần lợi nhuận được phân chia.
Bản quyền của tất cả ca khúc bán cho người khác đều nằm trong tay mình.
Những thứ này có thể lấy cái thân phận cá nhân để kiềm giữ, nhưng đây không phải là lựa chọn tối đa hóa lợi ích tốt nhất.
Quy mô tài sản càng lớn thì càng phức tạp, không còn phù hợp để nắm giữ bản quyền với tư cách cá nhân.
Một là hắn không quản được, hai là chỉ dựa vào tinh lực của một cá nhân thì không cách nào phân phối tài nguyên tốt, càng không thể gia tăng giá trị tài sản, vô hình trung sẽ lãng phí tài nguyên.
Hiện tại, hắn vẫn chỉ là một cá thể đơn độc tự chủ, nên chỉ có thể bán ca khúc mà thôi, không thể khai phá thêm được gì ngoài bản quyền.
Hắn vừa không có tinh lực, vừa không có năng lực và tính nhẫn nại để đi khắp nơi tìm người để nói chuyện làm ăn, lại không hiểu cách thức đàm phán, chưa chắc đã đàm được.
Nhưng chỉ cần có thể thành lập nên một đội ngũ thành thục ổn định, lo liệu những thứ xoay quanh bản quyền của những bài hát mà Trần Phong đã bán, cùng với mười mấy bài hát mà trong thời gian rảnh rỗi của lần xuyên qua kia hắn đã thu nhặt được, chỉ cần khai phá thật tốt bản quyền, thì có thể khiến công ty phát triển từng bước vững chãi, như thể quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
Hơn nữa, tương lai hắn sẽ nâng cao hiệu suất chuyên chở, số lượng cũng sẽ ngày càng nhiều hơn. Dưới tiền đề phải đảm bảo sự nghiệp nghệ thuật rộng mở cho Chung Lôi và u Tuấn Lãng, hắn phải đem về thật nhiều tác phẩm hơn nữa, cũng sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.
Mà một khi hắn bắt đầu tăng cao năng suất, sản lượng thu về còn nhiều hơn cả heo nái sinh con, không thể nào mỗi lần đều tự mình đi bán ca khúc, rất bận rộn.
Cho nên, cần phải có đội ngũ, nhất định phải mở công ty, nhưng hắn lại không có tâm tư quản lý, cho nên nhất định phải kéo người nhập bọn, bỏ tiền thuê người, bản thân mình chỉ cần an tâm "sáng tác".
Bạn cần đăng nhập để bình luận