Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 200: Thế Giới Hoàn Mỹ Nhất!

"Cười cái đầu cậu! Cút đi chạy vòng quanh sân ngay!"
Đinh Hổ chợt tung chân đá một cái.
Eo Trần Phong uốn một cái thành hình chữ C, vừa vặn tránh khỏi cái duỗi chân này.
Không cho Đinh Hổ cơ hội tiếp tục phát tác, Trần Phong co cẳng chạy về phía trước.
Lao ra được hai bước, Trần Phong mới nhớ là hắn còn chưa biết phải chạy bao nhiêu vòng.
Hắn chẳng thèm quay đầu lại, chỉ lớn tiếng hỏi: "Huấn luyện viên, tôi phải chạy bao nhiêu vòng?"
"100 vòng!"
Trần Phong: Má nó! Hắn chợt lảo đảo một cái.
Tiêu chuẩn bỗng nhiên cao đến trình độ này khiến đầu hắn khá choáng, không kịp phản ứng.
"Thêm 100 vòng! Cậu chỉ có 20 phút! Quá thời gian thì hôm nay cậu khỏi phải nghĩ đến chuyện ăn cơm trưa!" Giọng cười lạnh của Đinh Hổ vang lên như ma quỷ sau lưng của hắn.
Trần Phong nhún vai, lại ngẩng đầu nhìn chung quanh một vòng.
Mỗi vòng quanh thao trường là 400m, 200 vòng là 80 km.
Điều này có nghĩa là hắn phải chạy 80km trong vòng 20 phút, tương đương với hai vòng chạy Marathon.
Ở thế kỷ 21, nhân loại hoàn thành một vòng Marathon trong giới hạn khoảng 2 tiếng đồng hồ.
Bây giờ Đinh Hổ là huấn luyện viên tân binh, tiện tay phạt một cái đã bắt Trần Phong chạy 80km trong 20 phút.
Quả là táng tận thiên lương!
Dù có lấy mức độ thức tỉnh gen 31. 77% của hắn ra thì chạy 80km trong 20 phút cũng phải dốc hết toàn lực để đối phó, cực kỳ mệt mỏi.
Nhưng Trần Phong không cảm thấy tức giận, ngược lại còn thấy sung sướng.
Đinh Hổ dám hạ lệnh như vậy, thế thì quá nửa là tân binh ở đây đều có thể làm được.
Đồng nghĩa với việc, thể chất nhân loại đã mạnh lên rất nhiều!
Theo thông lệ, sau khi hiểu rõ tình hình của mình, bước tiếp theo là phải phóng tầm mắt ra xa, đánh giá trình độ khoa học kỹ thuật bằng cách quan sát các phương tiện bay trên bầu trời và các thiết bị được sử dụng bởi các chiến binh được đào tạo ở nơi khác trong thao trường.
Nhưng khi Trần Phong nhìn quanh, trên đầu hắn phảng phất như bị ai đó dùng búa, hung hăng nện cho một cái.
Phóng tầm mắt nhìn ra phía xa ngoài căn cứ, thì trừ đống tòa nhà chọc trời bên ngoài, không có bất kỳ thứ đồ vật tượng trưng cho hàm lượng khoa học kỹ thuật cao.
Ngay cả những tòa nhà chọc trời đó dường như cũng không có gì đặc biệt ngoài việc được xây dựng cao hơn.
Trên bầu trời không có phi thuyền và chiến hạm, ngay cả máy bay cũng không nhìn thấy.
Vẫn có một đoàn người luyện tập phía bên kia thao trường, nhưng đám người này không mặc bất kỳ trang bị gì, thoạt nhìn cũng chỉ là rèn luyện thể năng cường độ cao phổ thông.
Trong cả trụ sở, trừ tháp chuông và đống cao ốc bên ngoài trông có chút cảm giác hiện đại ra thì mọi thứ thoạt nhìn vẫn sơn thanh thủy tú, tự nhiên an lành, cảm giác như phản phác quy chân (trở về nguyên trạng).
Trần Phong lại bắt đầu cúi xuống dò xét trên người mình, không có dây đeo tay kết nối với trợ lý AI, cũng không có bất kỳ thiết bị đeo nào.
Hắn trợn tròn mắt.
Cái quỷ gì vậy?
Chẳng lẽ “trò chơi” này được reset, sau 1000 năm, trình độ khoa học kỹ thuật của nhân loại bị san bằng rồi sao?
Xong đời.
Vậy thì còn đánh đấm thế nào với địch nhân chứ?
Sớm đầu hàng, quả quyết nằm ngửa ra đó để có một cái chết đẹp mắt là được.
Hắn mang tâm tình bi phẫn này chạy xong 100 vòng.
Lúc hắn hoàn thành tất cả, tổng cộng thời gian là 21 phút 08 giây.
Những người khác đã kết thúc thao luyện, rời khỏi thao trường.
Đinh Hổ vẫn chưa đi, anh ta khoanh hai tay trước ngực, đứng một bên thao trường chờ hắn.
Trần Phong đi tới.
"Cậu quá giờ."
"Xin lỗi huấn luyện viên."
"Tổng thể vẫn xem là ổn, nhưng nếu cậu có thể làm được thì càng tốt hơn. Mức độ thức tỉnh gen của cậu vượt 31%, cao hơn so với đám tân binh nên tôi vốn cho rằng cậu có thể chạy trong 20 phút, do đó mới tăng yêu cầu lên." Đinh Hổ khẽ cười nói.
"A?"
Trần Phong kinh ngạc.
Lần đầu tiên hắn một anh Hổ vừa ôn hòa vừa khéo léo tâm lý như vậy, thật có chút bất ngờ.
"Vâng, cảm ơn huấn luyện viên, lần sau tôi sẽ cố gắng hơn."
"Ừ, cậu đi đi."
"Đúng rồi, huấn luyện viên, cơm trưa của tôi thì sao?"
"Ha ha, đồ ngốc! Tôi trêu cậu thôi, không ăn cơm sao được, đi thôi đi thôi. Buổi chiều còn có tiết tri thức lý luận, đừng làm tôi mất mặt là được rồi."
"Vâng!"
Căn cứ biến thành một thứ gì đó rất lạ lẫm, còn không có trợ lý AI, Trần Phong bỏ ra gần 1 tiếng đồng hồ mới tìm được cách trở về ký túc xá.
Ký túc xá của binh lính chính là một trong đám tòa nhà chọc trời ở đằng kia.
Nhìn ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân trời, từ trong thao trường dốc toàn lực chạy đến cũng phải mất khoảng 20 phút.
Đúng vậy, chính là khoảng 70 km.
Thứ thật sự làm khó Trần Phong chính là, sau khi hắn về đến dưới lầu ký túc xá, hắn thậm chí còn không nhìn tìm thấy lối vào cầu thang.
Thảm hại hơn là một người ở bên cạnh cũng không có, vô cùng trống trải, thậm chí không thể tìm được người để hỏi đường.
Hắn vừa xuyên qua như một kẻ "mù chữ", cứ thế mà ngồi chờ gần nửa tiếng đồng hồ mới thấy một người từ đằng xa chạy tới.
Lúc người này nhìn đến Trần Phong, cũng không lạnh lùng xoay người bỏ đi, mà nở một nụ cười ôn hòa với hắn.
Trần Phong đáp lại bằng một nụ cười, thuận tiện học lỏm chút kiến thức mới từ đối phương.
Người kia đi tới một khối kim loại được đặt trên mặt đất, đứng lên trên.
Sau đó anh ta chỉ nói một chữ, "Đúng" .
Không cần thêm một hiệu lệnh nào, khối kim loại này giống như phân biệt được thân phận của người này, bắt đầu chìm xuống mặt đất.
Trần Phong học theo, cũng đứng lên trên.
Cuối cùng, trong đầu hắn vang lên một giọng nữ điện tử truyền cảm vừa quen vừa lạ.
"Binh nhì Trần Phong, có phải ngài muốn về ký túc xá của mình không."
Trần Phong gật đầu, "Đúng!"
Khối kim loại rơi xuống, đồng thời mặt đất nhưng dâng lên thành lan can.
"Cảm ứng được nhịp tim của người di chuyển nhanh hơn, huyết áp tăng cao, tình trạng khẩn trương. Ngài có cần bật lại chế độ giảng dạy cho người mới không?"
"Có!"
"Lần đầu đứng trong hộp dịch chuyển, vui lòng giữ chặt lan can, tránh bị ngã. hộp dịch chuyển sẽ gia tốc trong 5 giây. 5, 4..."
Thò đầu ra từ giữa căn phòng, Trần Phong quệt mồ hôi đầy trên trán, đi đến đứng trước cửa thủy tinh sát đất.
Từ chỗ này có thể trông thấy thao trường ở đằng xa.
Hắn lại quay đầu nhìn vào tấm kim loại, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cám ơn trời đất, mặc dù tạm thời không rõ mức độ chênh lệch của khoa học kỹ thuật 1000 năm sau lần này, nhưng tốt xấu gì khoa học kỹ thuật vẫn tồn tại.
Tuy nhiên, so với lần trước, lần này tân binh được chú trọng vào việc kích phát bản tính thể năng nguyên thủy hơn, nên trong từng giai đoạn nhỏ đều chứa đựng tôn chỉ huấn luyện thân thể.
Khoảng cách giữa thao trường và ký túc xá đượ khuếch đại, không có phương tiện di chuyển bay trên không, gọi là đến nữa, đổi lại là phải dùng toàn lực nắm chặt lất lan can mới có thể duy trì hình dạng cơ thể trong hộp dịch chuyển xuyên qua kho.
Những thứ này không thuận tiện như trước đây, nhưng nội dung khoa học công nghệ cũng không thấp.
Thao tác của Trần Phong hơi vẻ vụng so với những thứ tân tiến, dụng cụ nguyên tử chứa đựng cảm giác tràn đầy tính khoa học công nghệ giúp hắn có thể tự mình giải quyết cơm trưa.
Tất cả những gì hắn chọn là sườn xào chua ngọt, súp cà chua trứng, ớt xanh xào khoai tây sợi, thêm một bát cơm trắng, tổng cộng là 4 món.
Trong đầu hắn lại vang lên giọng nữ nhắc nhở.
"Chỗ thức ăn này không đủ để bổ sung năng lượng tiêu hao hằng ngày chỗ điểm thức ăn, mời tăng gấp 8 lần."
"Được. Vậy tôi muốn dê hấp, tay gấu hấp, hươu đuôi hấp, vịt nướng..." Hắn nó một hơi ra một chuỗi tên thức ăn dài.
Đùng.
Năm giây sau.
Cửa của dụng cụ nguyên tử mở ra, bên trong tự động đẩy ra một cái bàn dài.
Đúng là những món mà hắn đã chọn, mùi thơm nức mũi, khói nóng bốc lên, đầy đủ chủng loại, nghiêm chỉnh như đầu bếp chuyên nghiệp thực hiện.
Trần Phong chỉ muốn thốt lên: Hiệu suất của thứ này quá nhanh rồi!
Nhiều món ăn như vậy mà chỉ dùng có năm giây, không chừng còn chưa tới!
Trình độ khoa học kỹ thuật của thời đại này quả thật cực kỳ mạnh mẽ.
Tốc độ của dụng cụ nguyên tử đã nhanh hơn lần trước ít nhất mười lần!
Hắn vốn lo là mình sẽ ăn không hết, không ngờ chỉ nửa tiếng sau, hắn thật sự đã chén sạch sành sanh bát đĩa.
Đánh cái ‘ợ’ một cái rồi xoa xoa bụng, Trần Phong vô cùng hài lòng.
Sau khi xuyên qua lần này, thân thể hắn dường như lại biến đổi đồng bộ một cách khó lý giải.
Mặc dù trình độ thức tỉnh gen không biến hóa, nhưng khẩu vị và năng lực tiêu hóa đều đã biến đổi giống hệt con người ở cùng thời đại hiện tại.
"Trợ lý AI."
"Tôi đây."
"Bắt đầu từ bây giờ, tên của cô là Vi Vi."
"Được, binh nhì Trần Phong."
"Gọi tôi là Trần Phong thôi, tôi tự biết mình là binh nhì."
"Được, Trần Phong."
"Tôi cần xem một chút tư liệu."
Vi Vi: "Đã xác định được dữ liệu mà Trần Phong muốn biết nhất và đang phân loại thông tin. Việc sắp xếp đã hoàn tất."
Trước mắt hắn xuất hiện một màn ảnh sáng.
Mặc dù khoa học công nghệ ngày càng phát triển, nhưng dường như nó sẽ không nhồi thông tin số lượng lớn trực tiếp vào não người như vịt nhồi, mà vẫn đưa cho ngươi xem bằng mắt theo hình thức truyền thống.
Trần Phong phỏng đoán, đây có lẽ là vì bảo vệ tính ổn định và tính tự chủ của đại não nhân loại.
Hắn bắt đầu xem tư liệu.
Nhìn qua một chút, khóe miệng hắn dần dần uốn cong.
"Quá tốt, đây chính là trạng thái lý tưởng mà tôi muốn, thế giới hoàn mỹ nhất! Chúng ta thành công rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận