Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 793: Cận Hương Tình Khiếp

Cho đến nay, Frides chỉ có thể nói được 2 câu: "Đi theo tôi" và "Frides".
Có thể anh ta còn không biết ý nghĩa của 2 câu này, anh ta chỉ có thể sử dụng dây thanh quản để phát ra âm thanh của 2 câu này mà thôi.
Một người không thể làm chủ ngôn ngữ thì không thể nào thành lập logic tư duy hoàn chỉnh trong bộ não của mình được, khả năng nắm vững kiến thức lý thuyết gần như bằng 0.
Cũng giống như những người bị điếc, câm và mù, hành vi của họ tương đối chậm chạp, nhưng thực ra thì chỉ số thông minh của họ không hề thấp, nhưng cơ thể họ đã như vậy, không thể làm gì hơn.
Muốn họ thông thạo một ngôn ngữ nào đó, đây là chuyện cực kỳ khó khăn.
Khi còn ở căn cứ dưới lòng đất, Frides dành phần lớn thời gian của mình để bận rộn với công việc của mình, với sự hỗ trợ của trí tuệ nhân tạo, hành động theo kế hoạch huấn luyện mà Sergey đã để lại.
Mỗi buổi sáng sau khi thức dậy, anh ta sẽ đến xưởng vận hành để tiến hành từng bước sử dụng và lắp ráp thiết bị.
Anh ta không thể hiểu, cũng không nhớ được nội dung trong sách hướng dẫn, vì vậy anh ta chỉ có thể học bằng cách ghi nhớ thao tác và quy trình vận hành.
Sau hơn 10 năm, anh ta đã có thể vận hành thành thạo hầu hết các trang thiết bị.
Đây đều là những bước chuẩn bị cho việc lên trên mặt đất trước khi chết.
Ban đầu, nhiệm vụ buổi chiều của anh ta chính là đọc sách và học tập, nhưng do khiếm khuyết của trung tâm ngôn ngữ, nên trí tuệ nhân tạo đã xóa nội dung của phần này trong kế hoạch huấn luyện, biến thành thời gian hoạt động tự do.
Cho nên, rõ ràng anh ta có thời gian vô hạn, nhưng chưa bao giờ đọc sách, chỉ ngẩn người, cũng không biết trong đầu anh ta đang suy nghĩ cái gì.
Bây giờ cũng vậy.
Trần Phong không chuẩn bị cho anh ta thiết bị huấn luyện bên trong phi thuyền, điều này khiến anh ta từ hoàn toàn nhàn rỗi, lại càng thêm nhàn rỗi.
8 tiếng sau, Trần Phong tỉnh lại, Frides vẫn đứng yên lặng bên cửa sổ, nhưng hai mắt đã nhắm nghiền, có lẽ là đã ngủ thiếp đi.
"Tiên sinh, tôi đã hoàn thành quá trình tính toán."
Ngay khi Trần Phong vừa ngồi xuống phòng chỉ huy, kiểm tra tuyến đường an toàn một chút, thì hắn nhận được lời nhắc từ Vi Tinh.
Hắn nhìn đồng hồ, vừa đúng 27 giờ, 33 phút và 56 giây đã trôi qua.
Thực chính xác.
Đầu óc của hắn dần trở nên căng thẳng.
Có câu 'cận hương tình khiếp' (lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng).
Ở thời đại này, quê hương của Trần Phong không nằm trên Trái Đất, thậm chí, cũng không thuộc Thái Dương Hệ.
“Quê gốc” của hắn không giống với người ta, mà chính là cơ thể của chính hắn.
Hắn phải gặp mặt những người thân quen thì mới có thể cảm nhận được hương vị của quê hương.
Đã ở đây gần một năm, Trần Phong đã không giao tiếp một cách chân chính đường hoàng với bất kỳ ai, ngoại trừ 1 Frides không biết nói, mà hắn không chắc nhân loại trong nhánh Orion đã phát triển đến đâu.
Hắn thậm chí còn không thể xác định được rằng, liệu những người hắn muốn gặp có còn ở đó hay không.
Lúc trước, hắn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể liên lạc được với người khác, thậm chí còn lo lắng rằng mình sẽ bị mắc kẹt và chết trên Trái Đất, cho nên hắn đã tự gây mê bản thân, thực sự cho rằng mọi người đã đi hết nên mới không có ở đây, có như vậy mới bớt suy nghĩ lung tung.
Nếu không có hy vọng, thì sẽ không thất vọng, đây là kỹ năng duy nhất của hắn để giữ vững tâm trí của mình.
Ưu điểm của thói quen này là luôn giữ được tinh thần chiến đấu, không dễ bị đả kích.
Khuyết điểm là dễ phạm sai lầm, chẳng hạn hắn đã không chỉ một lần tính đến chuyện tự sát, lần sau lại bắt đầu lại.
Lúc đó, hắn tự thuyết phục bản thân rằng tự sát có thể tránh được việc bị bắt sống bởi mắt kép.
Lý do này thực sự rất tốt.
Trước đây hắn vẫn luôn kiên trì, chỉ muốn cố gắng tìm ra nguyên nhân cốt lõi dẫn đến thất bại lần này mà thôi.
Bây giờ hắn đã xem xong lịch sử, đã tìm thấy nó một cách mơ hồ, có thể thực hiện một số thử nghiệm mới để tìm ra những khả năng khác nhau.
Hắn thực sự có thể tự sát.
Nhưng điều này thực sự quá vô trách nhiệm.
Hắn còn không biết những người bên ngoài thế nào, mà đã dễ dàng từ bỏ thế giới, điều này quá bất công với những nhân loại khác trong tuyến thời gian này.
Vì vậy, trong lúc do dự, mặc dù đã chết lặng, nhưng hắn vẫn quyết tâm xây dựng lại Vi Tinh, cũng đã nhìn thấy khả năng khôi phục liên lạc.
Khi liên lạc được khôi phục, lớp sương mù bao phủ nền văn minh nhân loại ngăn cách thông tin từ nhánh Orion sẽ bị xóa bỏ, hắn sẽ có thể nhanh chóng xác định liệu định Đường Thiên Tâm, Đinh Hổ, Lâm Bố, Âu Thanh Lam và đám người Đổng Sơn có còn tồn tại hay không.
Hắn vừa mong đợi, lại vừa lo lắng.
Cảm giác như khi hắn đầu tư cả đống tiền để mua rất nhiều vé số, sổ rất nhiều lần nhưng chẳng thu lại được gì, sau đó hắn gửi gắm toàn bộ hy vọng vào tờ vé số cuối cùng.
Hắn sợ rằng, tấm vé số cuối cùng chỉ để lại mấy chữ "Chúc bạn may mắn lần sau".
Sau đó, không có sau đó.
Nếu thực sự không có người quen, Trần Phong sẽ trở lại trạng thái 'tất cả những người xung quanh đều xa lạ' như trong tuyến thời gian đầu tiên, hắn không thể tìm thấy một bến đỗ tình cảm nào cả, hắn cũng không biết rằng nó sẽ ảnh hưởng thế nào đến quyết định của chính mình.
"Vi Tinh, trước tiên hãy thiết lập tường lửa, che chắn tín hiệu, ngăn rò rỉ thông tin ra bên ngoài, sau đó bắt đầu thiết lập kênh điều chế tần số cộng hưởng, cố gắng nhận thông tin cộng hưởng đơn hướng một cách thụ động."
Suy nghĩ hồi lâu, thậm chí còn uống thêm hai ly rượu trắng để lấy dũng khí, Trần Phong mới ra lệnh.
Vi Tinh đáp: "Được."
"Tường lửa đang được xây dựng... Việc xây dựng đã hoàn tất."
"Dựa theo mã lượng tử Bose 154784: 546877: 65... tạo ra một kênh cộng hưởng với tần số, kênh được thiết lập thành công."
"Truy xuất thông tin bên ngoài..."
"Đồng bộ hóa tinh chỉnh tần số..."
"Đã tìm thấy tín hiệu. Tiên sinh, ngài có muốn đọc số liệu không?"
Trần Phong bật người đứng dậy.
Nhưng hắn cũng không vội vã ra lệnh, mà hỏi: "Thông tin của phe mình có thể độc lập tuyệt đối, không bị đối phương chú ý chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận