Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 966: Vui Lòng Chấp Nhận

Công tác thẩm vấn tạm thời kết thúc, Trần Phong chính thức chuyển giao chiến hạm lăng trụ cho viện khoa học.
Một số lượng lớn các nhân viên nghiên cứu khoa học và thiết bị nghiên cứu bắt đầu chiếm đóng trên chiến hạm lăng trụ, còn bản thân Trần Phong thì lặng lẽ đến trạm không gian vũ trụ chỉ huy quân sự ở phía đầy nắng của Kim Tinh.
Hắn gọi hoạt động cá nhân này với cái tên mỹ miều là đang thanh tra thị sát, nhưng thực ra, ý định thực sự của hắn không tốt như người ngoài nghĩ tí nào.
Phía sau cánh cửa cabin ra vào của trạm vũ trụ, Đường Thiên Tâm dẫn đầu toàn bộ nhân viên của bộ tổng tham mưu, cô đang mặc bộ lễ phục nguyên soái chỉ dùng khi tham gia các cuộc hội nghị quan trọng.
Thế trận như vậy khiến Trần Phong bị dọa sợ.
Người ngoài quá nhiều, đến mức hắn không thể mặt dày chưng ra cái bánh kem dâu tây vừa chuẩn bị trong tay được, chỉ còn cách học theo bộ dáng của một ông to mặt lớn chân chính, thật thật giả giả thị sát một phen.
Thật bất ngờ, cuộc thị sát này lại thu hoạch ngoài mong đợi, Trần Phong đã hiểu rõ hơn về hoạt động hiện tại của hàng ngũ sĩ quan chỉ huy của nhân loại.
Bộ tổng chỉ huy có tổng cộng hơn 4.800 nhân viên, trong đó gần một nửa chịu trách nhiệm bảo trì mạng lưới, nửa còn lại được chia thành nhiều bộ phận, tương ứng chịu trách nhiệm thu thập thông tin và cung cấp tài liệu tham khảo cho quyết sách, nhanh chóng xét duyệt quyết sách của Đường Thiên Tâm, chấp hành kế hoạch.
Ngoài gần 5.000 người bên trong trạm không gian vũ trụ, còn có khoảng một triệu người xung quanh bộ tổng chỉ huy trong mấy chục trạm không gian vũ trụ lớn nhỏ khác.
Trải qua thời gian dài huấn luyện, đội ngũ tham mưu và các tổ chức hiệp trợ chỉ huy đã quen thuộc với tác phong chỉ huy của Đường Thiên Tâm như trong lòng bàn tay, nắm bắt chính xác nội hàm trong các mệnh lệnh của Đường Thiên Tâm.
Với sự hỗ trợ của tổ chức khổng lồ này, mọi mệnh lệnh do Đường Thiên Tâm đưa ra có thể được diễn giải chính xác trong vòng 5 giây, sau đó được bóc tách và tinh chỉnh, cuối cùng được truyền đến mỗi một hạm trưởng, thậm chí là mỗi một chiến sĩ trong trận chiến.
"Đây quả thực là một cách tốt để tránh mắc phải sai lầm, nhưng hiệu quả truyền tải thông tin hơi thấp. Thời gian trì hoãn 5 giây này sẽ làm chậm trễ nhiều chuyện."
Trong văn phòng, Trần Phong bình luận.
Đường Thiên Tâm cười, lắc đầu: "Tôi muốn nắm quyền kiểm soát toàn bộ tinh hệ, thì nhất định phải đặt tầm nhìn của mình trên toàn bộ tinh hệ. Mệnh lệnh của tôi bắt đầu từ chính tôi, rồi được chuyển đến cho từng cá nhân trong vòng 5 giây, thực ra thì đây chính là kết quả sau nhiều lần tối ưu hóa hình thức quản lý rồi."
“Ừm.” Trần Phong gật đầu: “Ra vậy.”
Lúc này, bầu không khí trong phòng đột nhiên có chút lặng.
Trong quá khứ, chuyện giữa Trần Phong và Đường Thiên Tâm luôn rất nhẹ nhàng suôn sẻ.
Dù sao thì hắn cũng là đại đầu binh, tướng quân đại nhân là cấp trên, mọi thứ đều do cô quyết định.
Cô muốn làm gì thì cứ làm nấy.
Trần đại sư không cần phải phí não làm gì, chỉ cần đợi tới thời điểm thích hợp thì nằm ngửa hợp tác là được, bồi người đánh cờ là xong việc.
Nhưng bây giờ tình thế đã thay đổi, hắn vừa ra sân đã là nhà hiền triết, địa vị giang hồ quá cao, mà Đường Thiên Tâm cũng đã là sĩ quan chỉ huy tối cao, Trần Phong thật sự không biết nên nói thế nào mới tính là đang yêu đương nghiêm túc đứng đắn, chứ không phải vướng vào cái tội mượn danh nhà hiền triết để ép buộc nọ kia.
Hơn nữa, cho dù Đường Thiên Tâm có ý tưởng này, thì với cấp bậc hiện tại của Trần Phong, cô cũng sẽ không trực tiếp yêu cầu như lúc trước nữa.
Đời sống quan hệ tình cảm của một ông to bà bự quả thực quá rối rắm phức tạp, mất đi sự tự do thoải mái, có quá nhiều mối bận tâm.
Ít nhất thì bản thân Trần Phong lúc này đã gặp phải nỗi buồn không nói nên lời này, nhưng rất nhanh, hắn nhận ra rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều.
"Đúng rồi, nhà hiền ... Trần Phong."
Năm giây sau, Đường Thiên Tâm đột ngột lên tiếng.
"Chuyện gì?"
Trần Phong bày ra cái dáng vẻ lạnh lùng thanh cao.
"Về chuyện tướng quân Lâm Bố trước đây ..."
Trần Phong tiếp tục lạnh lùng ngắt lời: "Không phải mọi chuyện đều đã sáng tỏ rồi à, đây chỉ là mưu kế mà viện nhà hiền triết và Lâm Bố đang muốn che giấu mọi người thôi."
Đường Thiên Tâm lắc đầu: "Không, tôi không nói chuyện này."
"Hửm?"
"Những lời mà tôi nói với Lâm Bố ấy, không phải vì nhất thời tức giận mà buộc miệng nói ra đâu."
"Ồ?"
"Tôi nghiêm túc đấy."
"A?"
"Tôi đã thông qua hệ thống cá nhân để gửi yêu cầu xin phối đôi với anh rồi. Vui lòng chấp nhận. Tôi đối với anh là thật lòng thật dạ đó."
Trần Phong: "E hèm..."
Cái dáng vẻ lạnh lùng thanh cao mà nãy giờ hắn cố gồng lập tức sụp đổ.
Đến rồi, mùi vị quen thuộc này.
Bây giờ, cô nàng đã "không còn trẻ nữa", cũng quyền cao chức trọng hơn.
Thậm chí, cô còn bị nhiều người chỉ trích vì liên tục từ chối Lâm Bố trong suốt trăm năm, cho rằng cô quá cổ hủ.
Nhưng thật ra cô nàng không hề thay đổi, chỉ là chưa gặp được người phù hợp.
Cô nàng vẫn thẳng thắn từ trong xương!
Trần Phong hơi cụp mắt xuống.
Thời gian không để lại dấu vết trên người cô, cô vẫn vô cùng hoàn mỹ, không chê vào đâu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận