Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 266: Ý Chí Chiến Đấu Vĩnh Viễn Không Tắt

Trần Phong bắt đầu rút ngắn khoảng cách giữa mình và chiến hạm hình cầu, từng tấc từng tấc một.
Hắn có thể thấy được thứ ánh sáng có thể xé nát linh hồn kia, bắt đầu cảm thấy đau đớn.
Nhưng kỳ diệu là, thân thể của hắn không lập tức vỡ tan thành tro bụi, mà chỉ cảm thấy có chút khó chịu mà thôi.
Mặc dù khoảng cách càng được rút ngắn thì loại khó chịu này cũng tăng lên, nhưng giới hạn chịu đựng của hắn đã được nâng cao, nên vẫn có thể chịu đựng được.
Gần rồi.
Càng lúc càng gần.
Cơ giáp hình người cao 3m và chiến hạm to lớn với đường kính 3000 km của kẻ xâm lăng càng lúc càng gần.
Toàn bộ chip tự động hóa của hệ thống Thần Phong đều đã mất hiệu lực, nhưng hắn đã đổi thành hình thức thủ công từ lâu rồi, điều này chẳng hề ảnh hưởng đến trình độ thao tác và điều khiển của hắn.
Trái lại hắn càng lúc càng mạnh!
Trong hư không bắt đầu có vô số lực đẩy muốn đẩy hắn cách ra xa, nhưng với thao tác thủ công hoàn mỹ của mình, hắn vẫn có thể hoàn toàn tránh khỏi sự quấy nhiễu đến từ những lực đẩy này.
Con đường phía trước hắn lại bắt đầu xuất hiện bom hạt vượt.
Hiện tại, đã chẳng còn ai có thể dùng máy thám trắc trường sóng hấ[ dẫn giúp hắn dự đoán tình huống phía trước nữa.
Nhưng chẳng sao cả, con đường mà hắn tiến tới vốn dĩ gấp khúc, chuyển hướng chẳng tuân theo quy luật gì cả, ngẫu nhiên thực sự, chứ không phải là kiểu ngẫu nhiên giả tạo như mấy cái máy rút thưởng gì đó.
Chẳng có thiết bị nào có thể đo được tư duy của hắn cả.
Kẻ xâm lăng không thể nắm bắt động tĩnh của hắn.
Vận khí của hắn tương đối tốt, mặc dù chỉ là đánh bậy đánh bạ nhưng chưa lần nào bị oanh tạc.
Thế nhưng, càng sát lại gần, thứ ánh sáng nhàn nhạt có thể làm tổn thương cơ thể người - thứ mà Chiến hạm địch đang ẩn giấu trong sương mù kia - đã bao phủ khắp mọi nơi, không thể nào tránh né được.
Mặc dù Trần Phong đang sở hữu thân thể của nhân loại Ngân Hà, nhưng dường như hắn đang phải đối mặt với một loại vũ khí sát thương cùng cấp, hoặc thậm chí, nó có cấp độ cao hơn.
Cơ thể của hắn vẫn bị thương như cũ, tốc độ tiến về phía trước bắt đầu chậm dần, cho dù tiếp tục kích hoạt phục tô nhân tử thì cũng chẳng thay đổi được gì.
Cuối cùng, Trần Phong đứng ở một nơi trước chiến hạm địch 1000 km.
Đây là vị trí mà nhân loại chưa bao giờ đặt chân tới.
Bằng mắt thường, hắn vẫn không thể nhìn rõ tình huống trên Chiến hạm hình cầu là gì.
Nhưng kính viễn vọng quang học được trang bị trên hệ thống Thần Phong, lại có thể giúp hắn nhìn thấy bề mặt kim loại của nó.
Trình độ khoa học công nghệ mà Chiến hạm hình cầu nắm giữ, tựa hồ vượt xa nhân loại. Bản chất của tầng sương mù đang bao quanh hình dáng bên ngoài của nó dường như là sự rối lượng tử của một loại năng lượng và hạt vật chất nào đó.
Đứng ở nơi ánh sáng càng lúc càng mãnh liệt.
Ý thức của Trần Phong lại bắt đầu mơ hồ.
Hắn hiểu rõ, lần này lại ngất đi, thì chính là chết.
Vù!
Hắn đổi thành hình thái lục cơ pháo, trôi nổi trong vũ trụ.
Hắn dùng 90% năng lượng còn lại 'rót vào' trong lục cơ pháo.
Đạn pháo neutron siêu trọng plasma tức khắc được tạo ra.
Ầm!
Phóng!
Đạn pháo gào thét bay về phía trước, nhưng ở đầu bên kia của đạn pháo, lại có mấy chục sợi dây thừng làm từ một vật liệu sinh vật có tính siêu bền dẻo, trói chặt trang phục tác chiến của Trần Phong!
Toàn bộ pin sinh học màng Dyson của hắn cũng bị trói buộc.
Hắn xuất hiện trần trụi trong chân không của vũ trụ!
Chỉ trong chớp mắt, hắn đã đứng ở vị trí cách bề mặt vỏ ngoài của chiến hạm hình cầu 300m.
Đạn pháo hơi chuyển hướng, nhưng vì khoảng cách phóng quá gần, đồng thời, Trần Phong đã kích hoạt plasma trong toàn bộ quá trình, tận lực rót năng lượng vào pin sinh học, nên quả bom siêu trọng tiếp tục duy trì hình thái của vật liệu sao neutron, khối lượng quá lớn, không thể xê dịch.
Hắn đã tới gần thành công!
Cơ thể của hắn bắt đầu vỡ vụn.
Nhưng gương mặt của hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh, liều chết nhìn chằm chằm phía trước.
Dây thừng vật liệu sinh học được cởi bỏ, đạn pháo nghiêng nghiêng đánh thẳng vào chiến hạm của kẻ xâm lăng.
Vẫn không trúng. Trước khi đụng phải một tầng lá chắn năng lượng không rõ nguyên lý, đạn pháo bắt đầu vỡ vụn, nhưng vẫn kịp nổ tung.
Sóng xung kích của trận nổ này không làm nổ tung lá chắn năng lượng, càng không tổn thương tầng bên trong của chiến hạm địch, nhưng cơn gió hạt cơ bản đã thổi tung một ít sương mù dày đặc bao quanh chiến hạm.
Ánh mắt của Trần Phong xuyên qua lỗ hổng của tầng sương mù dày đặc.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy địch nhân.
Sau khung cửa trong suốt, có một đôi mắt kép, nhìn qua có vẻ ác nghiệt lãnh khốc, nhưng sâu bên trong ẩn chứa sự kiêng dè, sợ sệt.
Giống mắt ruồi, nhưng chắc chắn không phải con ruồi.
Trần Phong rất hài lòng, nhưng vẫn có chút tiếc nuối, chỉ mới kịp nhìn thấy ánh mắt, chứ chưa thấy rõ gương mặt của đối phương, thì tầng sương mù kia lại nhanh chóng bao phủ dày đặc trở lại, chắn tầm mắt của hắn.
Nhưng không sao.
Trần Phong trỏ ngón tay vào vị trí cửa.
Cũng mặc kệ liệu đối phương có nghe hiểu hay không, khẩu hình của hắn bắt đầu khép mở, tựa như đang nói giữa chân không.
"Các ngươi đốt lên ngọn lửa chiến tranh.
Ta nhờ ánh lửa mà thấy rõ ánh mắt của các ngươi.
Ta đã nhớ kĩ con mắt của ngươi.
Ta sẽ cho ngọn lửa chiến tranh này bùng cháy mãi, cho đến khi nền văn minh của các ngươi bị cháy rụi."
Trần Phong biết mình đang 'châu chấu đá xe', nhưng trên người hắn, ý chí chiến đấu vĩnh viễn không tắt.
......
Chết.
......
Tỉnh dậy.
Trần Phong mở mắt ra, nhưng không vội vàng rời giường, mà dùng chăn che mũi miệng của mình lại, nằm trên giường sắp xếp lại suy nghĩ.
Một lúc sau, hắn vén chăn lên, nhảy xuống.
Hắn đã xác định xong một chuyện rất quan trọng.
Mình không mang theo vi khuẩn S về.
Mặc dù vẫn không thể hiểu được nguyên lý xuyên qua, nhưng mỗi lần tử vong, cơ thể của hắn chắc chắn sẽ vỡ thành mảnh vụn, nhưng lúc trở lại hiện đại, thì vẫn giữ nguyên tình trạng thể chất trước khi tử vong, như vậy, cơ thể của mình chắc chắn sở hữu một quá trình tái tạo hoàn chỉnh.
Mặc dù vi khuẩn S cộng sinh với nhân loại trong tuyến thời gian kia, nhưng dù gì nó cũng không phải là một bộ phận của cơ thể người.
Chắc hẳn, quá trình tái tạo lại cơ thể không thể điên cuồng đến mức ngay cả vi khuẩn S cũng được tái tạo bên trong cơ thể.
Bởi nếu là một kiểu công nghệ 'đen' siêu hạng, thậm chí, còn có thể xuyên qua thời gian, thì dù sao cũng nên có một chút mặt mũi của công nghệ đen mới phải.
Ngoài ra, vi khuẩn S đã bị hắn đánh bại. Trong cơ thể của hắn đã có kháng thể, đồng thời, dưới tác động của bom hạt vượt, hắn đã trở thành nhân loại Ngân Hà, cho nên, xét trên lý thuyết, cơ thể hắn không thể tồn tại vi khuẩn S được, mà chỉ có kháng thể của vi khuẩn S thôi.
Còn đối với khả năng bị bám vào từ bên ngoài thì sao?
Làm gì có chuyện đó chứ. Khi cơ thể của hắn tiến vào chân không, trước đó còn được 'tắm' trực tiếp trong nhiều bức xạ nổ hạt nhân khác nhau, cơ thể vốn có đã chết qua một lần rồi, và dĩ nhiên, vi khuẩn S dính trên da hắn đã chết từ lâu rồi.
Vì vậy, tuyệt đối không có bất cứ sai sót nhầm lẫn nào ở đây nữa cả.
Không cần phải lo lắng bản thân mình sẽ mang đại thảm họa vi khuẩn S về Trái Đất trước thời hạn 500 năm nữa.
Bằng không, với trình độ khoa học kỹ thuật của thế kỷ 21, nhân loại có thực sự muốn gặp mặt vi khuẩn S không?
Hình ảnh kia.. quả nhiên chỉ mới nghĩ tới đã khiến người ta tê rần da đầu.
Bước đến ban công, Trần Phong duỗi lưng một cái, ngoái đầu nhìn mặt trời mới ló được một nửa.
Nắng ấm phả lên mặt, hắn cong môi cười cười.
Hiện tại là 6 giờ 50 phút sáng ở Los Angeles.
Ai có thể tưởng tượng được rằng, trải qua nhân sinh đầy oanh liệt của ngàn năm sau, rồi lại trở lại 1000 năm trước, tất cả chỉ tốn thời gian trong một đêm ngắn ngủi chứ?
Xa xa nơi biệt thự, tầm nhìn của hắn có thể xuyên qua khe hở giữa hai ngọn núi, nhìn thấy từng cơn sóng gợn lăn tăn trên mặt biển, cùng lúc đó, còn có cả chim hải âu lượn ngang qua.
Ánh nắng rực rỡ như thế, thoạt nhìn, hết thảy mọi thứ đều vô cùng an yên.
Mặc dù đây là lãnh thổ của người khác, nhưng đối với tấm thân "cao quý" nhân loại Ngân Hà như Trần Phong mà nói, hắn vẫn tràn ngập một thứ cảm giác như thể sống dưới bầu trời quê hương thân thương.
Khi kẻ xâm lăng tiến vào, bờ biển bên này và bên kia tận thế chẳng có gì khác biệt.
Mọi người trên khắp thế giới đều chung một nỗi đau.
Trần Phong nắn nắn quyền, âm thầm cổ vũ sĩ khí, hôm nay mình cũng phải tiếp tục cố gắng. Hừ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận