Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 314: Đừng Cúi Đầu, Vương Miện Sẽ Rơi

Trần Phong cười ha ha, vui vẻ trấn an: "Anh Hổ, anh đừng suy nghĩ nhiều, không có gì phải ngại cả."
Đinh Hổ lại thở dài: "Haizz!"
Trần Phong rộng lượng hào phóng như thế, không những không chỉ trích mà còn trấn an anh ta nữa, càng như vậy lại càng khiến anh ta thêm xấu hổ.
Trần Phong lại nói: "Anh Hổ, anh thở dài làm gì. Đây chính là cơ hội của anh! Anh đã sống tầm thường quá lâu rồi. Đã đến lúc anh phải bước lên sân khấu lịch sử, trở thành huấn luyện viên mạnh nhất của nhân loại! Hahahaha! Hãy tin vào chính mình, anh có thể mà."
Đinh Hổ: ? ? ?
"Anh Hổ, đừng coi thường bản thân mình. Thời thế tạo nên anh hùng. Đã đến lúc anh vang danh thiên hạ. Chờ đến khi anh leo lên đỉnh cao, rất nhiều người sẽ xem anh là thần tượng. Anh phải đứng thật vững, bằng không, sẽ đả kích lòng quân đấy. Tôi tin tưởng da mặt của anh, anh hoàn toàn có thể gánh vác được. Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi."
Đinh Hổ:? !!
Tâm tình của anh Hổ thực sự sụp đổ, mấy lời vừa rồi là an ủi đó hả?
Nhưng anh ta ngẫm kĩ lại thì thấy quả thực mình rất quá đáng, cũng đã chiếm thành quả của người ta như thế rồi, lại còn muốn người ta tha thứ, không oán trách sao?
Cho nên, trước khi kết nối truyền tin, Đinh Hổ đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe Trần Phong mắng chửi một trận, nhưng lại không ngờ cái tên khỉ đột này lại mắng người một cách thâm hiểm và quanh co như vậy.
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để bị mắng, nhưng không phải sẵn sàng để bị cậu đả kích như thế đâu.
Đinh Hổ cũng bắt đầu tưởng tượng ra vẻ mặt đầy vẻ chế nhạo của Trần Phong, bỗng cảm thấy chán nản buồn bực vô cùng.
Chết tiệt!
Anh Hổ rất muốn phản bác, nhưng lại bất lực, suýt chút nữa thì tức giận đến mức 'một Phật xuất thế hai Phật thăng thiên'.
Anh ta quyết định chơi xấu: "Đúng thế, tôi da mặt dày đấy! Tôi không biết xấu hổ đấy thì thế nào! Cậu có thể làm gì tôi hả?"
Quả thật, sau khi thốt lên câu này, trong lòng Đinh Hổ lập tức nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nhưng không ngờ Trần Phong lại xoay chuyển tình thế: "Nói hay lắm anh Hổ! Thứ tôi muốn chính là hiệu quả này. Kỳ thực, giáo trình huấn luyện này chỉ chiếm khoảng 1% nội dung chân chính. Tiếp theo đây, nhiệm vụ của anh sẽ rất nặng nề. Trong quá trình huấn luyện của mọi người, anh cần phải quan sát thật kĩ lưỡng và cẩn thận, xem thử có những chỗ nào vướng mắc hoặc trì trệ, thì tổng kết lại toàn bộ cho tôi.
Còn có, anh phải thu thập những vấn đề thắc mắc cần giải đáp của những thành viên nắm giữ thiên phú chiến đấu, như Lâm Bố, Bàng Đức .v.v. Tổng hợp lại toàn bộ cho tôi, tôi sẽ giải đáp từng câu một. Sau khi trả lời xong, tôi sẽ mượn giọng nói của anh để tung nó ra. Tất nhiên, anh cũng phải hệ thống hóa thông tin nhiều nhất có thể, đồng thời tạo ra một giáo trình mới, có thể áp dụng rộng rãi để giúp các chiến sĩ ở những tiểu đoàn khác nâng cao sức mạnh của mình.
Tiếp đó, tiểu đoàn Thiên Tâm, đặc biệt là đội hành động đặc biệt, sẽ là những người đầu tiên nhận được sự hướng dẫn trực tiếp từ tôi. Mọi người có thể được coi như là một thửa ruộng thử nghiệm. Trước mắt, cần phải gieo mạ bên trong thửa ruộng này, để cho chúng cấp tốc trưởng thành thật khỏe mạnh, rồi lan tỏa đến toàn bộ chiến sĩ của Chiến Tuyến Tự Do, nâng cao sức mạnh tổng thể. Cho nên, loại chuyện mạo danh như thế này, anh phải làm không chỉ một lần, anh phải thích ứng với nó. Trọng trách mà anh đang gánh lên vai cực kỳ nặng nề đấy."
Giọng điệu của Trần Phong cực kỳ nghiêm túc.
Đinh Hổ nhanh chóng hiểu được ý tốt của hắn.
"Cảm ơn cậu."
Trần Phong: "Cám ơn cái rắm ấy, anh chính là kẻ không biết xấu hổ."
"Ha ha ha, đúng vậy! Tôi thật sự chẳng biết xấu hổ đấy."
Trần Phong trợn tròn mắt: "Không còn việc gì nữa thì tôi cúp máy đây, tôi bận lắm."
Đinh Hủ 'ừm' một tiếng, rồi lập tức bổ sung thêm: "Đúng rồi, suýt chút nữa thì quên nói với cậu rằng, đội trưởng Đường hiện đang tổ chức một hội nghị với các đội trưởng khác trên căn cứ Hỏa Tinh, để bàn về chuyện tái thiết tiểu đoàn. Nếu có hứng thú, cậu có thể xem qua một chút."
Trần Phong nhướng mày, chuyện lớn như vậy, tại sao lão Đường nhà tôi chẳng thèm nhắc với tôi một câu chứ?
Nghĩ gì vậy?
Khách khí vậy à?
Khoan đã, rõ ràng cô nàng vừa liên hệ với mình xong, nhưng lại chẳng nhắc đến nó một câu. Chẳng lẽ tình hình hội nghị không tốt lắm?
Trần Phong vội vàng kết nối đến bên ka, vừa vặn nghe thấy giọng điệu tức giận của Đường Thiên Tâm: "Ai nói xây dựng lại tiểu đoàn Thiên Tâm là lãng phí tài nguyên? Các anh hãy xem giáo trình huấn luyện được hoàn thành bởi huấn luyện Đinh Hổ này đi. Bên trong tiểu đoàn của các anh có một huấn luyện viên ưu tú như vậy không? Liệu ai có thể phân tích video tác chiến ở góc nhìn bậc nhất của Trần Phong đến trình độ này, chỉ trong vòng chưa đầy một ngày hả? Chỉ có tiểu đoàn Thiên Tâm của tôi mới có thể sử dụng tốt nhất nhân tài và phát huy triệt để năng lực của họ mà thôi!"
Đường Thiên Tâm vừa dứt lời, chiếc hộp lập phương đại diện cho việc truyền dữ liệu trực tiếp truyền thông tin đi, thông qua kênh truyền tin giả lập trên bàn hội nghị trước mặt cô, ngừng lại trước mặt của gần 30 vị đội trưởng tiểu đoàn khác.
Từng vị đội trưởng bắt đầu xem video.
Đường Thiên Tâm khoanh tay trước ngực, mặt không chút cảm xúc.
Chiến Tuyến Tự Do hiện có mấy triệu tiểu đoàn, quy mô lớn nhỏ khác nhau.
Trên Hỏa Tinh, có khoảng một tỷ người , 1 triệu tiểu đoàn, lớn thì mấy trăm hoặc hơn 1 triệu người, nhỏ thì vài trăm người.
Mối quan hệ giữa các tiểu đoàn lớn và nhỏ rất phức tạp.
Có một số tiểu đoàn nhỏ tồn tại độc lập, một số tiểu đoàn lại phụ thuộc vào các tiểu đoàn lớn.
Mặc dù tiểu đoàn lớn không ép buộc tiểu đoàn nhỏ trở thành bộ phận trực thuộc, nhưng kẻ yếu thường sẽ chủ động xích lại gần kẻ mạnh, nhằm gia tăng giá trị tồn tại của mình.
Bởi vì thời gian quật khởi quá ngắn, tất cả lực lượng và gia tộc chiến sĩ Ưng Kích Giáp đến trú ẩn đều bị thu nạp vào căn cứ chính, cho nên tiểu đoàn Thiên Tâm không có một tiểu đoàn trực thuộc nào cả.
Tại thời điểm này, những người tham gia cuộc họp đều là đội trưởng của những tiểu đoàn có cấp bậc ngang hàng với tiểu đoàn Thiên Tâm, thậm chí, còn có cả đội trưởng của tiểu đoàn lớn hơn.
Qua một lúc lâu, những vị đội trưởng này lần lượt tắt video, đầu tiên là tự mình ngẫm nghĩ về nó rất lâu, sau đó lại nhìn nhau, ngầm chọn ra một vị phát ngôn đại diện.
Người đại diện này là một người đàn ông trung niên da trắng, tên là Gaius Julius Caesar.
Anh ta nói: "Đội trưởng Đường, chúng tôi rất tôn trọng tiểu đoàn Thiên Tâm và cô. Sự hy sinh của cô và các đội viên của cô có ý nghĩa rất lớn đối với nhân loại. Xin cho phép chúng tôi bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với cô."
Dứt lời, hình tượng giả lập của đông đảo đội trưởng đứng dậy khỏi ghế, nghiêm trang chào theo kiểu quân đội.
"Tuy nhiên, trong lịch sử đấu tranh của chúng ta, tiểu đoàn Thiên Tâm không phải là tiểu đoàn đầu tiên phải hy sinh lớn lao như vậy, càng không phải là tiểu đoàn cuối cùng. Mỗi người trong chúng ta đều sẵn sàng bước trên con đường mà các liệt sĩ đã đi, cho đến lúc chết. Chúng tôi hiểu tâm tình của cô, nhưng cô cũng nên hiểu rằng, nguồn tài nguyên của Chiến Tuyến Tự Do là có hạn.
Để xây dựng lại sức mạnh chiến đấu của tiểu đoàn Thiên Tâm, cần phải cung cấp cả người và vật tư. Chuyện vật tư thì vẫn có thể giải quyết, nhưng những chiến sĩ của chúng tôi thì khác, trong suốt quá trình huấn luyện và chiến đấu lâu dài từ trước đến nay, bọn họ đã thiết lập một mối quan hệ khăng khít và hết sức ăn ý lẫn nhau, nếu bây giờ lại điều động bọn họ sang chỗ mới, để bọn họ bắt đầu bồi dưỡng tình cảm và mức độ ăn ý trong chiến đấu lại từ đầu, thì rất khó để đạt được trình độ như hiện tại. Điều này không phù hợp với nguyên tắc phân bổ nguồn lực tối ưu hóa."
Những người khác đồng loạt gật đầu.
Ý tứ chính là như vậy.
Nhưng Đường Thiên Tâm không hoàn toàn đồng ý: "Vậy rốt cuộc, ý của các anh là gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận