Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 716: Bí Mật Không Chế Thế Giới?

Đầu tiên, Trần Phong lấy ra 1/5 tài liệu đã sắp xếp với tổng cộng 300 tờ khổ giấy A4: "Mọi người nhìn những gì được viết trên này đi."
Âu mập mạp nheo mắt lại: "Sư phụ à, hình ảnh này có khác gì ảnh trong gương đâu, em không đọc được..."
Lại Ân đã đọc thành tiếng,
"Kế hoạch phát triển 500 năm cho nền văn minh nhân loại?"
"Chính xác."
Trần Phong nhanh chóng trả lời, vừa chuyển chế độ phản chiếu.
Lộ Vy, Lại Ân và Mạnh Hiểu Chu cảm thấy cực kỳ choáng váng trước cái tên này, đầu óc họ ong ong cả lên.
Lộ Vy ngập ngừng hỏi: "Đây là gì?"
Trần Phong mỉm cười, tùy ý lật ra một trang, rồi đọc nhỏ: “Theo tiến trình lịch sử ban đầu, David Anderson sẽ vô tình được truyền cảm hứng từ thí nghiệm máy va chạm vào năm 2064, sau đó khám phá ra định luật thứ ba của cấu trúc hạt quark cơ bản. Sau 10 năm nghiên cứu, cuối cùng cũng chứng minh được định luật. Theo ước tính, sau khi hoàn thành chương trình học tiến sĩ tại Đại học Stockholm vào năm 2061, Anderson sẽ hoàn thành việc tích lũy kiến thức cơ bản. Có thể khơi dậy nguồn cảm hứng thông qua những cách khác và để ông bắt đầu nghiên cứu thứ này trước 3 năm.
Phương pháp hoạt động được đề xuất như sau, liên hệ với người giám sát tiến sĩ của ông - Lindelof Svensson, truyền đạt ý tưởng này cho Lindelof thông qua trò chuyện. Dựa theo phân tích tính cách của Lindelof, hẳn sẽ có xác suất trên 92,77% rằng phỏng đoán này sẽ được đưa ra dựa trên phương thức phát tán tư duy, mô tả theo cách suy nghĩ khác biệt, đồng thời, sẽ nghiên cứu ra tiền đề lý luận - thứ được lấy làm đề tài luận văn tốt nghiệp của David Anderson. Ước tính rằng Anderson sẽ được truyền cảm hứng từ những nhận xét của Lindelof rất nhiều lần trong suốt quá trình thực hiện hạng mục. Nghiên cứu có thể được hoàn thành chậm nhất vào năm 2076, định luật này sẽ ra đời trước thời hạn 8 năm."
Sau khi đọc xong, Trần Phong nói tiếp: "Những phần còn lại đều có nội dung tương tự như thế này, bao gồm chính trị, kinh tế, quân sự, công nghệ và mọi điểm nút quan trọng của thời đại mà mọi người có thể tưởng tượng đến. Dựa theo kế hoạch này, sẽ đem mỗi một nút quan trọng đẩy nhanh theo cách cho phép những gì nên xảy ra trước thời hạn, để những gì không nên xảy ra bị bóp chết ngay từ trong nôi. Thực hiện nghiêm túc kế hoạch quy hoạch toàn diện 500 năm này thì có thể đạt được những cực hạn hoàn mỹ nhất, hoàn cảnh lý tưởng nhất, nó có thể thúc đẩy sự tiến bộ của nền văn minh nhân loại trong vòng 500 năm này lên gấp đôi."
Sau khi nói xong, hắn hơi dừng lại một lúc.
Lại Ân nhấc tay đặt câu hỏi: "Có nghĩa là nhân loại của năm 2500 có thể đạt đến trình độ phát triển của năm 3000 trong tuyến thời gian cuối cùng?"
Trần Phong gật đầu: "Về mặt lý thuyết thì chính là như vậy. Đương nhiên không nên quá theo đuổi sự hoàn mỹ. Tôi cảm thấy, đạt tới trình độ của năm 2900 đã là tốt lắm rồi."
Lộ Vy liên tục lắc đầu: "Chuyện này, thực sự không thể tưởng tượng nổi. Làm sao có thể chứ, đây cũng không phải là đang lái xe mà có thể đạp ga tăng tốc. Nói như lời của anh, đến năm 2200, thì đã có thể xuất hiện loại công nghệ mà vốn dĩ phải đến năm 2400 mới xuất hiện. Nếu như vậy, những học giả được cho là sẽ đạt được điều gì đó trong một ngành khoa học và công nghệ nào đó trong năm 2400, chẳng phải sẽ không có chuyện gì làm ư?"
Về điểm này, Lại Ân lại có một cách nhìn khác: "Không hẳn. Khoa học xưa nay chưa bao giờ tồn tại đơn lẻ, mà là một dây chuyền. Khi một kết quả nào đó xuất hiện sớm hơn, thế hệ tương lai cũng sẽ tích lũy được kiến thức. Những nhà khoa học thực sự tài năng cũng sẽ có cơ hội tìm được những quả mới dựa trên con đường mà các bậc tiền bối đã đi trước."
Trần Phong gật đầu: "Đúng vậy, các lĩnh vực khác cũng có cùng một lý lẽ như vậy."
Về vấn đề này, Trần Phong có bằng chứng vô cùng xác đáng, chẳng hạn như "2 cây đinh đóng cột" Sergey và Lại Văn Minh, bọn họ càng lúc càng cường đại hơn bao giờ hết.
Nhưng Lại Ân ngay lập tức nói lại: "Có điều, nếu chúng ta thay đổi tương lai theo kế hoạch này, có thể sẽ xảy ra sai sót về thời gian và địa điểm trong quá trình thực hiện. Như vậy, mỗi khi chúng ta thay đổi tương lai, các biến số mới cũng sẽ được tạo ra. Biến số này sẽ được phóng đại không ngừng từ năm này qua năm khác, đừng nói đến chuyện 100 năm sau, e rằng chỉ trong 20 đến 30 năm nữa, biến số được phóng đại liên tục này sẽ phát triển thành một khả năng thiên văn dựa theo xác suất học, vậy thì làm sao chúng ta có thể kiểm soát được tương lai một cách chính xác đây?"
Trần Phong thừa nhận: "Lại Ân, những lo ngại của anh tương đối hợp lý. Nhưng kế hoạch được thực hiện vào thế kỷ 31 này không phải là công lao của riêng mình tôi. Ít nhất mấy trăm nghìn nhân viên khoa học đỉnh cấp đã làm việc cật lực để tạo ra nó. Ngoài ra, còn có ít nhất mấy triệu học giả bình thường đã tham gia vào việc hiệu đính và biên soạn. Để vắt kiệt vô số khả năng, các học giả của 1000 năm sau cũng đã huy động gần một phần ba sức mạnh tính toán của siêu trí tuệ lượng tử Phồn Tinh của thế kỷ 31. Cuối cùng phải mất đến 3 tháng với các phép tính cường độ cao để đưa ra tập sách này.
Cách thực thi hoàn hảo mà tôi vừa đề cập, thực sự không chỉ đề cập đến từng điểm. Đây thực sự là một thuật toán mờ. Nếu có một biến số theo bất kỳ phương hướng quan trọng nào, thì đều có thể tạm thời từ bỏ quyền kiểm soát, giao nó cho nền văn minh tự mình phát triển. Nền văn minh sẽ luôn tự sửa chữa một số sai lệch, và khi mọi thứ trở lại đúng hướng, một số chiến lược mà trước đây không thể thực hiện sẽ có thể thực hiện."
Lại Ân trầm tư trong khoảng ba mươi giây, tỏ vẻ rằng anh ta hiểu được ý của Trần Phong.
Mạnh Hiểu Chu lại nắm được một điểm quan trọng khác: "Nói như vậy, chúng ta sẽ trở thành một tổ chức vô hình ở khắp mọi nơi, bí mật khống chế thế giới?"
Trần Phong: "Đúng vậy, nó giống như phản xạ có điều kiện của cơ thể con người được điều khiển bởi các dây thần kinh. Chúng ta sẽ lần lượt tạo ra các phản ứng giật đầu gối."
Bạn cần đăng nhập để bình luận