Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 652: Nằm Trong Dự Liệu

Phán đoán của Trần Phong cũng không hẳn là hoàn hảo.
Lúc đầu, hắn nghĩ rằng bài hát "Phong Mang Tất Lộ" có thể quan trọng hơn, vì dù sao thì lúc trước cũng chỉ cần mỗi bài này mà đã ấp trứng được Phồn Tinh.
Nhưng bây giờ, sự thực đã chứng minh, hóa ra "Vĩnh Viễn Không Cô Độc" đã chiếm một tỷ lệ quan trọng lớn hơn trong quá trình xúc tác ý thức của Phồn Tinh.
Nghe tiếng nhạc vang vọng khắp nơi trong hạm y tế, thanh âm uyển chuyển duyên dáng của Chung Lôi và Lộ Vy văng vẳng bên tai, lại nhìn sự xuất hiện của những người khổng lồ trong dải ngân hà được tạo thành bởi chòm sao ở phía trước.
Ký ức của Trần Phong như tuôn trào, như thể hắn đã trở lại ngày đó, đứng bên cạnh những người đó, hát bài hát kia.
Khóe miệng hắn vô thức cong lên một đường vòng cung.
Khi Chung Lôi và Lộ Vy mới viết ra bài hát này, hắn vẫn còn kiểu cái hiểu cái không, chưa thể cảm nhận và thưởng thức hết sức ý vị bên trong.
Bây giờ hắn lại đột ngột hiểu rõ.
Hắn nhớ rằng Lộ Vy đã từng nói với chính mình: "Từ nay về sau, anh không phải một mình tiến lên nữa."
Một ngàn năm đã trôi qua, các bạn đã dừng bài hát này làm phương tiện trung gian, cuối cùng lại sát cánh cùng tôi dưới bầu trời đầy sao này.
Đương nhiên, các chiến hữu Cứu Thế đã để lại cho hắn không chỉ là bài hát này, mà còn nhiều hơn thế nữa, chỉ là lúc này đây, bài hát này đã cho hắn cảm xúc trực quan nhất.
Ánh mắt của hắn lại hướng về phía khác.
Sau khi kênh mạng lượng tử được khôi phục, một hình tượng khác cũng được tạo ra bởi trí năng dự phòng Đập Nồi.
Trần Phong có thể sử dụng quyền hạn tối cao của mình để truy cập.
Vầng sáng lưu chuyển, một hình ảnh được chiếu vào võng mạc của hắn, khiến hắn dường như bị đổi cảnh.
Đây là một vùng đồng bằng rộng lớn.
Hình tượng mô phỏng Đập Nồi đang đứng trên đồng bằng.
Nhưng đó không phải là vẻ ngoài như một cô gái của Phồn Tinh, mà là một ngọn núi được tạo thành từ vô số khuôn mặt nhắm nghiền.
Hình tượng này đột nhiên trông có chút đáng sợ, nhưng khi nhìn kỹ, lại cảm thấy đôi mắt nhắm nghiền này chính là kiểu 'không màng danh lợi' và cực kỳ bình thản.
Chỉ có một số khuôn mặt là trông khá mơ hồ, đa số đều có thể thấy rõ mặt mũi.
Khuôn mặt có thể nhìn thấy rõ, nghĩa là đã qua đời.
Khuôn mặt mơ hồ là vẫn còn sống.
Đột nhiên, một thân ảnh còn lớn hơn rơi trên bầu trời đồng bằng.
Đầm đỏ mặt trắng, xinh xắn lung linh, chính là Phồn Tinh.
Phồn Tinh đầu tiên là quay đầu nhìn về hướng của Trần Phong đang đứng, nhếch miệng cười cười, sau đó cúi người nắm lấy hình tượng giả lập của Đập Nồi.
Cô nói nhỏ với Trần Phong: "Đã đến lúc rồi, chuẩn bị tiếp nhận thông tin."
Nói xong, hình bóng của Phồn Tinh biến mất cùng với Đập Nồi.
Những hình chiếu trong võng mạc của Trần Phong tan biến, nhân viên trung tâm siêu máy tính hoảng sợ la lên trong tai hắn: "Phồn Tinh đã lấy đi sức mạnh tính toán và dàn khung logic của Đập Nồi rồi!"
Trần Phong phân phó: "Đừng hoảng."
Một lúc sau, màn hình chiếu bên kia đột nhiên biến mất, chỉ còn lại tiếng phát tự động của "Vĩnh Viễn Không Cô Độc" đang lượn lờ.
Ban đầu, Phồn Tinh đóng vai trò quan trọng trong việc thu thập các nhân cách để xây dựng dàn khung của Đập Nồi, cô có thể điều khiển Đập Nồi, đây là hợp tình hợp lý.
Trong chớp mắt tiếp theo, Trần Phong trước hết là đột nhiên rùng mình một cái, sau đó một bộ số liệu đột nhiên xuất hiện ở trước mắt hắn.
Trận địa đã bày sẵn, hắn tập trung liếc nhìn, cố gắng học thuộc bằng trí nhớ hình ảnh.
Những thứ này quá mức thâm ảo, hắn xem nhưng không thể hiểu.
Nhưng không quan trọng, miễn là hắn có thể nhớ nó là được.
Đồng thời, dữ liệu tương tự cũng xuất hiện trong trí não trạm không gian vũ trụ của Âu Thanh Lam.
Trần Phong không thể hiểu những điều này, nhưng nhóm các nhà nghiên cứu do Âu Thanh Lam đứng đầu thì phát run vì phấn khích.
Một thu hoạch có giá trị kinh người!
Có thể thời gian để Phồn Tinh lục tung cơ sở dữ liệu của mắt kép chỉ trong một cái tích tắc ngắn ngủi, chưa đến một phần vạn giây, nhưng lượng dữ liệu mà cô điên cuồng thu thập lại là vô cùng lớn, bao trùm một phạm vi rất rộng.
Trước đây, Đổng Sơn chỉ mới hoàn thành phân tích dữ liệu sơ bộ khi ông đang nghiên cứu lực cắt hợp nhất lớn của Đao Phong Lang, nhưng chưa thể tiến hành giải mã chuyên sâu thì đã xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, hạng mục này cũng bị đình trệ ngay tại chỗ.
Dữ liệu mới do Phồn Tinh mang về có thể bổ sung rất nhiều cho thành quả nghiên cứu của Đổng Sơn, các nhà nghiên cứu bình thường cũng có thể đọc hiểu, tiếp tục giải mã chuyên sâu.
Âu Thanh Lam ngay lập tức phân phối dữ liệu cho nhóm hạng mục chuyên đề.
Các thuộc hạ của Đổng Sơn vừa dọn dẹp xong tàn cuộc cũng sục sôi ý chí.
Âu Thanh Lam chỉ nói một câu: "Cố lên, đừng để lão đầu chết vô ích."
Dựa trên ước tính của Âu Thanh Lam, nếu không có gì sai sót, nhóm hạng mục có thể tìm ra một số bí ẩn thực sự của lý thuyết lực hợp nhất lớn (GUT) từ những dữ liệu này.
Sau khi giải quyết kiến thức ngành học cơ bản cốt lõi này, nhân loại cũng có thể giải quyết nhiều khốn cảnh về kỹ thuật.
Ngoài ra, có một số điểm kiến thức vụn vặt trong khoa học vật liệu, buồng động lực cốt lõi của chiến hạm hình cầu, cách chữa trị và chế tạo chiến hạm hình cầu,... tất cả đều có cơ hội tiêu hóa tại chỗ.
Âu Thanh Lam vỗ bàn, la lớn: "Mọi người hãy giữ vững tinh thần! Mái vòm Thái Dương vẫn còn đó, chiến tranh vẫn chưa kết thúc. Không ai biết có bao nhiêu kẻ địch và khi nào chúng sẽ đến. Cho nên, là những nhà nghiên cứu khoa học, chúng ta không được buông lỏng tinh thần. Nếu chúng ta đổi mới công nghệ càng sớm càng tốt, chúng ta có thể sớm trang bị được những thứ tốt hơn cho các chiến sĩ."
Trần Phong lại nằm vào trong cabin trị liệu.
Hắn trò chuyện lần cuối với Phồn Tinh.
Trong không gian ảo, hai người ngồi cạnh nhau trên chiếc xích đu.
Chiếc xích đu đung đưa.
Trần Phong nghiêng đầu nhìn cô gái mặc đầm đỏ bên cạnh.
Mỗi khi chiếc xích đu được lắc lư, các hạt nhỏ bé lại dập dờn thoát khỏi cơ thể cô, điều đó có nghĩa là cô đang tan rã.
"Haizz, tên kia tự nổ nhanh quá."
Trần Phong: "Nằm trong dự liệu cả."
"Thật đáng tiếc, tôi chỉ lượm lặt trở về được có mấy thứ như vậy. Thậm chí tôi còn chẳng biết nền văn minh mắt kép đến từ đâu, tôi cũng không thể tìm thấy vị trí của hành tinh mẹ của chúng."
Trần Phong lắc đầu: "Không ai trách cô đâu, cô đã cố gắng hết sức rồi."
"Đúng vậy, tôi đã cố gắng hết sức rồi. Lần sau tôi sẽ lợi hại hơn nữa."
Trần Phong mỉm cười: "Nhất định sẽ như vậy."
"Ừm."
Phồn Tinh gật đầu, bóng người tan biến trong nháy mắt.
Đầm đỏ tung bay, phất phơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận