Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 437: Tình Nhân Trong Mắt Hóa Tây Thi

Trần Phong rửa mặt, ngó vào gương nhếch nhếch miệng.
Rất tốt.
Thật sự rất tốt.
Có một đồng đội đáng gờm như vậy, mình cũng không nên bỏ cuộc một cách dễ dàng được.
Những kỳ quan vũ trụ được mô tả trong "Giấc Mộng Virgo" đã truyền tải những suy nghĩ chân thực nhất trong tâm trí Chung Lôi.
Trước khi đi đến điểm cuối cuộc đời, không nên đặt ra giới hạn cho những khát vọng của mình.
Trần Phong không biết cuộc hành trình dằng dặc kia của mình sẽ kết thúc khi nào và như thế nào, hoặc có thể, nó sẽ cứ lặp đi lặp lại mỗi tháng một lần, cho đến khi cạn kiệt hết tuổi thọ bình thường của nhân loại Ngân Hà.
Để tôi thử xem, nó sẽ đi đến đâu, và dừng ở đâu.
Nếu kẻ mắt kép thực sự là kẻ thống trị Ngân Hà, vậy thì, đánh xuyên qua Ngân Hà.
Nếu dải Ngân Hà chỉ là một chi nhánh của kẻ mắt kép, và nhóm thiên hà mới là căn cứ của kẻ mắt kép, vậy thì, đánh xuyên qua nhóm thiên hà.
Điều này cũng sẽ tương tự với siêu đám thiên hà Virgo.
Nếu nền văn minh cung cấp rào chắn Thái Dương hệ cho kẻ mắt kép đến từ một không gian thiên hà lớn hơn, vậy thì cũng đáng xuyên qua...
Nếu toàn bộ vũ trụ là kẻ thù, thì ta đây liền đánh xuyên qua toàn bộ vũ trụ.
Nếu vũ trụ là vô hạn, thì chỉ cần tiềm lực của nhân loại cũng vô hạn, thì cuối cùng sẽ có ngày bài hát này phải kết thúc.
Chỉ cần đạo diễn không bỏ cuộc, bộ phim sẽ được tiếp tục mãi mãi.
Trần Phong hung hăng siết chặt nắm đấm.
Hắn thực sự đã bị lây nhiễm bởi phiên bản mới của "Giấc Mộng Virgo", sâu hơn nhiều so với người bình thường, bởi vì trong tâm trí hắn có một vũ trụ mà người khác không hề biết đến.
Hắn đang bùi ngùi mãi không thôi, thì bị chấn động trước sự khủng bố của Chung Lôi.
Kỳ thực, sau khi nếm trải sự gia tốc khoa học quá mức nhanh chóng trong thời gian ngắn, Trần Phong đã vô tình chuyển trọng tâm của mình sang phương diện khoa học.
Hắn thậm chí còn bắt đầu lười biếng trong việc xử lý các bài hát, ngoại trừ một số bài hát mấu chốt ra, việc thu mua những bài hát khác hắn đều giao cho người khác quản lý.
Nhưng giờ Chung Lôi đã khiến hắn nếm trải lại cảm giác sợ hãi khi bị cường giả chi phối.
Thậm chí, còn có thể tự cổ vũ chính bản thân mình, hắn có thể cảm nhận được sức mạnh của nghệ thuật một cách sâu sắc hơn.
Xem ra, sau này phải thay đổi mạch suy nghĩ của mình một chút, lấy lại truyền thống vẻ vang bắt bằng cả hai tay và tay nào cũng phải cứng rắn.
Không thể lười biếng được mà.
Sau khi thay quần áo với tốc độ cực nhanh, Trần Phong cẩn thận kiểm tra ống thoát nước sàn trong phòng tắm của cô nàng để đảm bảo không bỏ sót một 'tài nguyên' quý giá nào, sau đó cẩn thận cất 'tài nguyên' vào túi, rồi mới đẩy cửa đi ra.
Chung Lôi, người đang đợi ở cửa, nhìn hắn từ trên xuống dưới một cách đầy dò xét: "Sao chậm vậy?"
Trần Phong giơ giơ bộ quần áo thoải mái Zegna đã được gấp gọn gàng ra: "Gấp cũng không dễ dàng, tôi sợ sẽ làm bẩn phòng tắm của cô."
Chung Lôi thắc mắc: "Có thể vứt đi mà? Cũng dính sơn đến mức này rồi, chẳng lẽ anh còn muốn mặc lại nó?"
Trần Phong dứt khoát phản bác: "Nói hươu nói vượn gì đấy, hơn 100.000 lận, muốn vứt là vứt được chắc? Đợi lát nữa đem nó đến tiệm giặt khô, thử giặt bằng dung môi hòa tan trong mỡ xem sao, nói không chừng còn có thể mặc được đấy. Cô có cái túi nào không, cho tôi một cái đi."
Chung Lôi cũng hết cách với hắn, lấy một chiếc túi dệt từ trong ngăn tủ ra.
Thao tác của Trần Phong cực kỳ cẩn thận, sợ rằng sơn vấy bẩn nơi khác.
Chung Lôi nhìn cái bộ dáng lúc này của hắn, có chút buồn cười.
Cái người này.
Cô giật mình bừng tỉnh, nhớ lại cảnh lần đầu hai người thu âm bài hát, bởi vì tiền phòng vài trăm tệ mà đau lòng than thở này nọ, mọi chuyện cứ như vừa mới xảy ra hôm qua.
Thế nhưng mình đã thay đổi, còn hắn, có một số phương diện thì hắn đã thay đổi rất nhiều, nhưng một số phương diện vẫn giữ nguyên như lúc trước.
"Trần Phong, nói cho anh một tin tức tốt."
Trước khi cầm Ukulele lên và chuẩn bị hát "Tinh Khiết Tâm Linh", Chung Lôi bỗng nhiên nói một câu như thế.
Trần Phong vội vàng lắc đầu: "Không nói chuyện tốt, cô mau chơi đi."
Trong lòng hắn vạn vạn không muốn nghe tin tức tốt.
Ngộ nhỡ cô nàng lại quăng ra thêm một bài hát khác, lại còn không đạt đến sự thăng hoa của "Giấc Mộng Virgo", thì mình thực sự hết cách.
"Tôi phải nói, anh càng lúc càng trở nên đẹp trai rồi đấy."
"Hả?"
"Tôi không biết phải diễn tả thế nào, nhưng trông anh soái hơn lúc trước rất nhiều. Khuôn mặt của anh khiến tôi có cảm giác càng lúc càng thần bí, càng nhìn càng thấy thoải mái."
Trần Phong sờ sờ mặt của mình, cảm thấy xấu hổ: "Phải không? Trở nên đẹp trai rồi hả? Cô đừng có dối gạt lòng mình để dỗ tôi vui đấy, người mà có thể càng sống càng soái sao?"
"Thật mà."
Trần Phong buông tay, thầm nghĩ có thể là do cho sự thăng hoa của gen nhân loại Ngân Hà rồi.
Bây giờ hắn chỉ muốn làm cho xong chính sự, dứt khoát chêm lời: "Được rồi. Có lẽ do cô yêu thích tôi quá, người yêu trong mắt hóa Tây Thi đấy, vì thế mới thấy tôi soái."
Chung Lôi bĩu môi: "Bảnh chọe, thật không biết xấu hổ."
"Xấu hổ hay không xấu hổ gì chứ, cứ coi như tôi có thể trở nên đẹp trai đi, nhưng cô đừng có mê mẩn rồi ngất xỉu đấy."
Chung Lôi gẩy gẩy trên đàn Ukulele, phát ra âm thanh giòn vang.
Cô nàng không nói gì thêm nữa, bắt đầu chơi khúc nhạc dạo của "Tinh Khiết Tâm Linh", trong lòng lại thầm nghĩ "Tôi đã sớm mê mẩn từ lâu rồi."
Một khi đã bận bịu chính sự, thì cả hai đều được xưng là những người chuyên nghiệp, những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng kia nhanh chóng biến mất.
Cả một ngày trời khổ luyện, hiệu quả thu được cũng vô cùng nổi bật.
Trần Phong, dưới ánh mắt sùng bái của Chung Lôi và Lesna cùng những nghệ sĩ đệm đàn khác, hung hăng trở thành một huấn luyện viên thanh nhạc.
Sáng sớm hôm sau, Trần Phong rời khách sạn đối diện học viện George Mason.
Điểm dừng chân tiếp theo của hắn là Boston, thủ phủ của Massachusetts trên bờ biển phía đông.
Boston là một trong những thành phố lâu đời nhất và có giá trị văn hóa nhất Hoa Kỳ, đây cũng là trung tâm giáo dục đại học và chăm sóc sức khỏe của miền Bắc Hoa Kỳ.
Thành phố này có trình độ học vấn bình quân đầu người cao nhất Hoa Kỳ, nền tảng kinh tế chính là nghiên cứu khoa học, tài chính và phát triển công nghệ.
Mục đích đến Boston của Trần Phong có liên quan đến Lại n.
Trước đây, Lại n làm việc trong phòng thí nghiệm vật lý ứng dụng của Viện Linton ở Boston, đảm nhiệm vai trò một nhà nghiên cứu cấp cao và có nhóm hạng mục riêng của mình.
Cuộc 'đào' người của Trần Phong rất thành công, Lại n đã quyết tâm, cho dù Viện nghiên cứu Linton không muốn thả người thì cũng chẳng có cách nào có thể giữ anh ta lại.
Đầu tiên, Lại n đã hoàn thành xuất sắc vấn đề của hạng mục trong tay, thứ hai, thời hạn hợp đồng hai bên ký kết sắp hết hạn, trụ lại cũng chẳng để làm gì.
Lại n vốn đã muốn rời đi.
Trước đó, Viện Linton đã lên kế hoạch thực hiện một số thủ đoạn để Lại n ở lại Mỹ một thời gian, để xem liệu có thể sử dụng thủ đoạn đe dọa dụ dỗ nào đó, hoặc giới thiệu cho anh ta một người vợ Trung Quốc "đức hạnh" và trung thành với Mỹ, để anh ta thay đổi ý định hay không.
Tuy nhiên, không ai ngờ cái tên Lại n này lại lợi dụng cơ hội làm cầu nối cho hạng mục lớn giữa Schulle và các bộ phận liên quan ở Trung Quốc, chạy sang được bên kia rồi sống chết cũng không quay lại.
Điện thoại có thể được kết nối, nhưng câu trả lời nhận được chính là anh ta sẽ không trở về, thậm chí, còn sẵn sàng bỏ tiền mua đứt hợp đồng chỉ còn vẻn vẹn hai tháng kia.
Viện nghiên cứu Linton cực kỳ phẫn nộ, nhưng cũng chẳng còn cách nào cả, bèn đè ép thủ tục từ chức của Lại n, cũng từ chối yêu cầu mua đứt hợp đồng vừa hợp lý lại hợp pháp kai luôn.
Mặc dù Lại n đã bắt đầu làm việc cho Trần Phong, nhưng trong cộng đồng học thuật quốc tế, từ phán quyết của pháp luật, Lại n vẫn là người vi phạm quy định.
Trần Phong quyết định tự mình sẽ kết thúc vấn đề này, để Lại n và viện nghiên cứu Tinh Phong của hắn có được tư cách pháp nhân, được quốc tế công nhận càng sớm càng tốt.
Trong tuyến thời gian cuối cùng, hắn cũng đã làm điều này vào ngày hôm nay, nhưng tiếc là không thành công.
Sự lãng tránh quanh co tồn tại trong bất kỳ chính thể nào, lợi ích liên quan càng lớn thì đánh Thái Cực Quyền càng tốt.
Ỷ vào sự hỗ trợ của AAAS (Hiệp hội vì sự tiến bộ của khoa học Hoa Kỳ), viện nghiên cứu Linton đã cưỡng ép kéo dài chuyện này cho đến tận 2 năm sau, khiến Trần Phong không ít lần gặp rắc rối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận