Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1094: Sự Tự Do Chân Chính

Glenney bây giờ dường như sắp phải đối mặt với cái kết của nhân sinh đời mình.
Glenney, người chẳng mấy chốc nữa sẽ tròn 180 tuổi, trông già hơn rất nhiều so với những người đồng trang lứa, tóc rụng lưa thưa, đôi mắt cũng mờ đục, những năm tháng nghiện rượu còn khiến đôi má của ông đỏ rực.
Anh ta trông chẳng giống một chỉ huy hạm đội chút nào, mà giống như một lão già sa đọa bị người đời khinh thường.
Sumit đã bí mật gửi báo cáo nhiều lần, yêu cầu thay đổi sĩ quan chỉ huy, nhưng tất cả đơn xin của cô ta đều như muối bỏ biển, không ai hồi âm.
Không có người phản đối, cũng chẳng có ai tán thành.
Sumit bất đắc dĩ đủ kiểu.
Cái vị trí tham mưu trưởng mà cô đang ngồi thực sự quá khổ.
Cô chỉ âm thầm cảm thấy may mắn, tạ ơn trời đất, may mà chuyến hành trình này chỉ có 10 năm, nếu không thì cả nhân sinh của cô có thể sẽ bị hủy hoại tại đây.
Sumit: "Tiên sinh Glenney, hành trình của chúng ta sắp đi đến điểm cuối cùng, anh chỉ có mỗi câu nói kia thôi sao? Triển khai kế hoạch A? Xong rồi?"
Glenney gật đầu: "Đúng rồi. Chứ còn muốn nói gì nữa? Phải có một bài phát biểu diễn thuyết thật hùng hồn ư?"
Sumit nâng tay đỡ trán: "Thật không thể tin được. Anh lại chính là người hùng lật ngược tình thế trong chuyến hành trình đến hành tinh K."
Glenney cười to: "Cô bé này, vũ trụ rộng lớn như thế, đương nhiên sẽ có rất nhiều chuyện lạ, những chuyện mà cô không thể tin được còn nhiều lắm."
"Tôi đã xem qua sơ yếu lý lịch của anh, rõ ràng anh từng là..."
"Một người tràn ngập nhiệt tình với cuộc sống?"
"Đúng vậy."
"Là người thì ai cũng sẽ thay đổi. Được rồi, tôi nhớ trong kế hoạch A có viết, sau khi thành lập thuộc địa, cô sẽ chuyển cương vị công tác sang quản lý thuộc địa, phải không?"
"Phải."
"Tốt lắm, phiền cô dùng đặc quyền của mình để chuẩn bị cho tôi một phi thuyền cấp chiến đấu loại nhỏ nhé."
"Anh định làm gì?"
"Đi nơi tôi nên đi."
Sumit: "..."
Trên Trái Đất, Lại Văn Minh đang vẫy tay chào tạm biệt vô số bạn thân và cha mẹ của mình.
Trong 10 năm này, anh ta không chỉ hoàn thành việc tái tạo vi khuẩn ZS, mà còn hoàn thành việc lý luận suy đoán về vi rút giả lượng tử.
Bây giờ, anh ta muốn tiếp tục nghiên cứu mức độ "nguy hiểm" của mình trong không gian con ba chiều hoàn chỉnh đầu tiên trong lịch sử nhân loại - thứ do chính viện trưởng Âu Mộng Phong tự tay xây dựng cho anh ta.
Không gian con ba chiều được xây dựng trong một viên cầu kim loại lớn chừng lòng bàn tay.
Quả cầu kim loại đặc biệt giống với lõi Mizu đến 7-8 phần.
Lực gắn kết thống nhất ổn định trong lõi Mizu đã cung cấp cho Âu Mộng Phong rất nhiều ý tưởng tham khảo trong quá trình nghiên cứu.
Quả cầu kim loại sẽ được chôn giấu trong một tiểu hành tinh vô danh trong vành đai tiểu hành tinh Kuiper.
Lại Văn Minh, 27 tuổi, đã từ chối tất cả trợ lý của mình.
Cơ thể của anh ta lúc này còn gầy hơn cả mười năm trước.
Trong thời đại dinh dưỡng phát triển thế này, việc Lại Văn Minh có thể gầy thành như thế đúng là kỳ tích.
Từ nay về sau, Lại Văn Minh sẽ bị cô lập khỏi thế giới, cô đơn cho đến khi hoàn thành sự nghiệp còn dang dở của mình.
Nhìn Lại Văn Minh bước lên phi thuyền, Lại Thắng Nghĩa bước tới phía trước một bước, bắt lấy tay con trai, vỗ vỗ bờ vai anh ta, nhưng lại không nói gì.
Mẹ của Lại Văn Minh bịn rịn: "Từ nay về sau chỉ có một mình, con phải nhớ tuân thủ nghiêm ngặt lời nhắc nhở của trí tuệ nhân tạo đấy, phải ăn uống đầy đủ, phải đảm bảo dinh dưỡng. Nếu cơ thể của con ngã quỵ, thì chẳng thể làm được chuyện gì đâu."
Lại Văn Minh gật đầu: "Con biết rồi."
Xoay người.
Phi thuyền xuất phát.
Ở hai nơi hoàn toàn khác nhau, cách nhau cả 190 năm ánh sáng và ngăn bởi mái vòm, 2 con người với 2 vận mệnh khác nhau, trong lúc vô tình lại đi về cùng một phương hướng.
. . .
Năm 2512.
Sau một thời gian chỉnh đốn ngắn ngủi, hạm đội Bonnie biến thành thuộc địa Methuselah.
Biên chế tổ chức hạm đội không còn tồn tại.
Nhân loại sẽ bén rễ đâm chồi ở đây, phát triển mạnh mẽ, khỏe mạnh trưởng thành.
Cuối cùng Glenney cũng giao lại quyền lực mà anh ta vốn dĩ không hề quan tâm, không còn giữ chức vụ tổng tư lệnh hạm đội nữa, trở thành một "kẻ lang thang thất nghiệp".
Kể từ khi bị bắt gia nhập vào hạm đội Tiền Tiến thứ ba, Glenney luôn phải bận rộn, nhưng cuối cùng, anh ta đã có thể thực hiện được giấc mộng thuở ban đầu trong giai đoạn cuối cùng của cuộc đời mình.
Chính là sống tự do tự tại, không lo nghĩ gì cả, chẳng cần bận lòng bất kỳ thứ gì, cuộc sống vật chất đủ đầy xài hoài không hết, không cần lo sợ người khác sẽ khinh bỉ, cứ vô tư mà vui sống.
Giờ thì cuối cùng anh ta cũng đã có được "tự do" này.
Nhưng thực ra, Glenney rất rõ ràng.
Kể từ "cuộc gặp gỡ vi diệu đó", sau đó trở thành hoa tiêu hạng S chỉ trong thời gian rất ngắn, sự tự do đã biến mất khỏi cuộc đời anh ta rồi.
Anh ta cũng không biết ý nghĩ này đã có từ năm nào tháng nào.
Nhưng kỳ diệu là, trong lòng anh ta không hề có bất kỳ ý bất mãn hay phàn nàn gì, cũng chẳng hề oán hận tí nào.
"Cuộc gặp gỡ kỳ diệu" đó đã cho phép anh ta trải nghiệm một cuộc sống hoàn toàn khác, thứ mà trước đây anh ta không thể nào chạm tới.
Chẳng qua, anh ta cứ cảm thấy kỳ lạ.
Bỗng nhiên, mình như biến thành một người khác vậy.
Mình có còn là mình không nhỉ?
Anh ta không biết.
Nhưng điều này có quan trọng không?
Glenney tự nhủ, mình vẫn còn sống, lại còn nhận được một cuộc sống theo kiểu hoàn toàn khác, nhưng là một cuộc sống hoàn toàn thuộc về mình, mình còn có Bonnie, tiểu James, và con cháu tiểu James, cả một gia tộc đang mở cành phân nhánh.
Ngẫm lại, cũng không tệ lắm.
Nhân sinh trong vũ trụ, đã bao giờ có được sự tự do chân chính đâu.
Cái gọi là tự do, chính là xem xét xem liệu bản thân có đang hài lòng hay không mà thôi.
Giống như bây giờ, anh ta sắp tự mình lái một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ đến Methuselah.
Chuyện này vẫn không phải vì bản thân anh ta, mà là vì nhân loại.
Nếu Glenney vẫn coi mình là một cá thể biệt lập, thì hành vi của anh ta sẽ trở nên vô nghĩa.
Nhưng nếu Glenney coi mình là một phần không thể tách rời của nền văn minh nhân loại khổng lồ, thì anh ta đã gán giá trị cao nhất cho hành động của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận