Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1269: Chân Tướng Sự Thật

Đây là 15 câu nói trong sinh mệnh ngắn ngủi của Đường Dĩnh Vụ, xuyên suốt từ lần đầu cô bi bô tập nói cho đến những lời di ngôn trước khi chết.
Sau khi nghe xong, thính giả đột nhiên dâng lên một nỗi bi ai không thể nào giải thích được.
Ngay sau đó, Đồng Linh lại công bố một hình ảnh đã được phóng lớn gấp nhiều lần.
Mọi người cuối cùng cũng hiểu rõ, những gì Đồng Linh vừa công bố chính là ký ức của Đường Dĩnh Vụ.
Hầu hết hình hình ảnh là những khung cảnh chiến đấu trong tưởng tượng của Đường Dĩnh Vụ. Suốt mấy chục năm nay, kể từ khi bị tước đi tư cách huấn luyện để trở thành một chiến sĩ, cô ấy chưa bao giờ ngừng suy diễn tưởng tượng trong đầu, từ những suy diễn này mà rèn luyện bản thân. cuối cùng, cũng trở thành một chiến sĩ đỉnh cấp.
Tiếc là cho đến lúc chết, cô ấy cũng chưa bao giờ có cơ hội thể hiện năng lực của mình trên một sân khấu lớn hơn, càng đừng nói đến việc chạm vào trang giáp thực chiến. Tài năng của cô ấy chỉ vụt sáng trong trận chiến với phản quân, và như hoa nở tối tàn, ngọn lửa sinh mệnh cũng vụt tắt một cách nhanh chóng.
Có lẽ sau nhiều năm nữa, sức chiến đấu của Đường Dĩnh Vụ sẽ trở thành truyền thuyết dân gian, được người phàm tục suy đoán và phỏng đoán các thứ, miêu tả theo kiểu thêm mắm dặm muỗi, cho rằng cô ấy có thể được sánh ngang hàng với Đồng Linh , nhưng tiếc là có tài nhưng lại mệnh yểu nên mất sớm vân vân...
Tất cả điều này đều được chú định là huyễn tưởng.
Đồng Linh đã chia sẻ về nhân sinh của Đường Dĩnh Vụ, đồng thời, tổ trưởng tổ thu thập tư duy, một cụ bà gần 260 tuổi, đã đưa ra một bản báo cáo phân tích vào 3 tiếng sau đó.
Bà cụ đã nhanh chóng tích hợp và phân tích hình ảnh Đồng Linh và Đường Dĩnh Vụ ngồi đối diện với nhau trong suốt mấy chục năm qua, và sau đó đưa ra kết luận.
Thực ra, cả hai vẫn luôn giao tiếp với nhau, nhưng đó là cách giao tiếp giữa những người vô tâm, nên những người khác không thể nào hiểu được.
Hai người hiện tại chính là cá thể đặc thù có thể duy trì trạng thái vô tâm khi tỉnh táo.
Sự giao tiếp giữa hai người không phải thông qua lời nói hay động tác khoa tay múa chân, mà là những va chạm và trao đổi tin tức xảy ra ở cấp độ của cơn bão lượng tử trong tư duy.
Ngôn ngữ của cả hai có thể được đặt tên là ngôn ngữ tinh thần.
Tiếng ồn trắng mà tổ thu thập tư duy nghe thấy, khi chuyển qua trung gian là bộ não của Đồng Linh, nó lại trở thành hình ảnh và ngôn ngữ một cách vô cùng rõ ràng.
Trong những năm này, chính Đồng Linh là người đã dạy Đường Dĩnh Vụ ngôn ngữ và phương thức tư duy của nhân loại.
Khóa huấn luyện chiến đấu trong đầu của Đường Dĩnh Vụ không phải là một huyễn tưởng hoàn toàn không có cơ sở, mà lại là sự hướng dẫn và uốn nắn của Đồng Linh.
Mỗi khi Đường Dĩnh Vụ giao tiếp với Đồng Linh, cô ấy đều sẽ sửa chữa một số vấn đề trong quá trình huấn luyện trong đầu của mình, sau đó cô ấy lại nảy sinh ra một số ý tưởng mới thuộc về riêng bản thân cô ấy.
Những ý tưởng này sẽ có đúng có sai, nhưng trong lần trao đổi tiếp theo, Đồng Linh sẽ lần lượt hấp thu một phần ý tưởng đúng của Đường Dĩnh Vụ, và chỉ ra chỗ sai của cô ấy.
Ngoài hình ảnh chiến đấu huyễn tưởng ra, thỉnh thoảng còn xen kẽ một số hình ảnh về cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của Đường Dĩnh Vụ.
Cô ấy dường như đã học được rất nhiều kiến thức mới từ Đồng Linh.
Cô đã tưởng tượng ra cảnh mình được lớn lên ở nơi non xanh nước biếc, cũng tưởng tượng rằng mình đang ôm cặp văn kiện bon chen trong thang máy ở trong một tòa nhà văn phòng, còn tưởng tượng rằng mình đang mặc một chiếc blouse trắng và trừng mắt nhìn chằm chằm vào chuỗi dữ liệu bên trong phòng thí nghiệm, cũng như với một nửa kia không rõ khuôn mặt, tay trong tay bước đi trong ánh hoàng hôn.
Nhưng rồi, trong tưởng tượng của cô ấy, một nửa kia bỗng biến mất, chỉ còn lại một mình cô ấy cô độc cuộn mình ngồi xổm trong không gian vũ trụ.
Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, vô số bàn chân người khác đạp ván lướt sóng xẹt ngang người cô.
Cô thử vẫy tay chào những người qua đường này, nhưng không ai đáp lại.
Lúc này cô đã biết được chân tướng sự thật, cô chỉ có dáng dấp giống một nhân loại, nhưng lại không thuộc cùng một chủng tộc.
Cô cảm nhận được một nỗi cô đơn vô tận, trong lòng chỉ có một nỗi chấp niệm duy nhất là phải sống, nếu như phải chết đi, thì không thể để sự tồn tại của cô hoàn toàn biến mất, cô phải để lại thứ gì đó trong vũ trụ này.
Hình ảnh cuối cùng không còn là huyễn tưởng nữa, mà là hình ảnh mà hầu như ai cũng đã từng nhìn thấy.
Trước tiên, cô nghe thấy một thanh âm khác trong cơ thể mình, biết mình đang mang thai, sau đó cửa phòng bị đánh sập.
Cô quay lại, đó là khuôn mặt đầy giận dữ và méo mó của Bill Creston.
Bạn cần đăng nhập để bình luận